Trương Mặc Sênh ngước lên, nhìn tấm biển đề bốn chữ “Lệ Chi Tiểu Uyển” mà biểu cảm méo xẹo, mặt lúc trắng lúc xám. Sau lưng cậu chàng, hồ sen và Tao Đàn đình lẳng lặng đứng, dường như mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy quang cảnh Nho đạo vắt ngang thiên không, tiên hiền vãng thánh kêu khóc thảm thiết.
Hiện giờ, Tiểu Thực Thần có thể nói là lòng như đay rối, ngũ vị tạp trần.
Có đánh chết cậu chàng cũng không ngờ được trong ngọc giản lại chỉ thị mình đến Lệ Chi Tiểu Uyển, tạm thời nghe sai bảo của thái tử điện hạ.
Đối với chuyện này, Trương Mặc Sênh có thể nói là rất xoắn xuýt.
Dù sao, lần trước Lê Tam Thành cũng thể hiện là có ý đồ gì đó với Phùng Thanh La.
Tuy trong mắt Tiểu Thực Thần, Phùng thánh nữ không phải món hàng để tranh giành, cũng chẳng trẻ con đến mức chủ động tìm Lê Tam Thành gây chuyện, song cũng không có nghĩa là Trương Mặc Sênh không thấy khó chịu.
Trước khi bị chọn nhập ngũ, cậu chàng cũng thường cố ý tránh mặt thái tử Đại Việt.
Bây giờ thì tốt...
Chẳng ngờ thế sự trêu người, ghét của nào trời trao của đấy, Trương tiểu thực thần được phân đến làm đàn em cho Lê Tam Thành.
Trương Mặc Sênh cười méo xẹo, thử dùng thần hồn liên lạc với Thiên Thủ Thần Trù Trương Thất:
“Lão tổ, ngài nói xem phải làm sao mới phải?”
“Thân làm trù sư, phải biết lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ, có thể mới có thể tạo ra những món ăn chạm đến trái tim thực khách. Bây giờ nhóc con nhà ngươi chỉ vì chút hiềm khích trẻ con mà nề hà, khác nào rơi xuống tiểu đạo?”
Tàn hồn của Trương Thất đã rất lâu chưa nói câu nào, hiện tại cũng lên tiếng dạy dỗ thằng truyền nhân trời đánh nhà mình một câu. Vốn lão thấy Trương Mặc Sênh bái nhập vào môn hạ Lão Thụ cổ viện, tự thấy mình chưa chắc đã dạy cậu chàng tốt bằng “cao nhân”, thế là nhất quyết không múa rìu qua mắt thợ, chìm vào tĩnh dưỡng.
Lần trước trợ giúp Trương Mặc Sênh rời khỏi Phần Thiên Cốc, lão tiêu hao cũng không nhỏ.
“Huống hồ gì quân lệnh như núi, lấy nghiêm minh để mà hiệu lệnh binh sĩ. Nếu chỉ vì thằng nhóc như con õng ẹo mà châm chước, đối xử thiên vị, thì thử hỏi còn hiệu lệnh trăm quân thế nào nữa?
“Con là đệ tử của Bích Mặc tiên sinh, thân phận tôn quý. Nếu như con lên tiếng thì chắc chắn người ta sẽ gật đầu đồng ý mà thôi. Song con cứ thử hỏi bản thân nếu làm như thế thì có xứng với sư phụ mình hay không?”
Trương Mặc Sênh bị ông tổ mắng cho một trận thì cũng biết sai, gãi đầu gãi tai nói:
“Lão tổ đừng nóng, con biết sai rồi.”
“Biết sai là tốt. Ta cũng chỉ muốn con nên người thôi. Đúng rồi, sắp tới đây trừ khi gặp được của ngon vật lạ hoặc gặp nguy đến tính mạng thì đừng tùy tiện đánh thức ta. Ông già này bây giờ còn phải cẩn thận nghiền ngẫm những gì Bích Mặc tiên sinh đã dạy.”
Trương Thất căn dặn một câu, rồi mới từ từ chìm sâu vào thức hải của Tiểu Thực Thần.
Trương Mặc Sênh hít sâu một hơi, đẩy cửa, nói:
“Tại hạ Trương Mặc Sênh phụng lệnh đến cầu kiến thái tử điện hạ!!!”
oOo
“A... Trương lão đệ. Mau vào đây.”
Lê Tam Thành tự mình ra cửa, dắt tay dẫn Trương Mặc Sênh vào trang viên. Vừa đi, gã thái tử vừa nở nụ cười như là gió xuân, hai mắt tỏa sáng đầy vẻ chân thành, tấm tắc:
“Không ngờ lão đệ lại được phái đến chỗ của vi huynh, hai ta đúng là có duyên.”
“Nào dám? Mặc Sênh là bình dân chân đất, nào dám trèo cao?”
Tiểu Thực Thần vừa nói, vừa sử dụng ánh mắt đầy ngờ vực nhìn cái tên thái tử Đại Việt.
Theo lẽ thường mà nói, Lê Tam Thành muốn chèo kéo quan hệ với Nguyễn Đông Thanh, nhiệt tình chào đón Trương Mặc Sênh cũng chẳng có gì lạ. Chẳng rõ vì sao, ánh mắt Lê Tam Thành nhìn cậu chàng cứ có gì đó là lạ, khiến Trương thiếu trang chủ chỉ thấy da gà da chó thi nhau nổi lên đầy người.
Tên này không phải vì thất tình, không có được Thanh La mà có ý đồ với mình đấy chứ?
Hoặc giả... hắn vốn là cái loại máng nào cũng ăn?
Chức trách của trù sư là nấu cho người ta ăn, chứ không phải cho người ta ăn. Chênh lệch một chữ, ý nghĩa khác như trời với vực:
Trương Mặc Sênh rùng mình, trong lòng kêu to:
“Lão tổ cứu mạng!”
Đáng tiếc, Trương Thất hiện tại đã sớm chìm sâu vào giấc ngủ để hồi phục hồn lực, tiêu hóa những thu hoạch gần đây ở cổ viện, nào có thời gian gì lý tới thằng truyền nhân trời đánh?
Lê Tam Thành cười, nói:
“Trương lão đệ vì sao lại nhìn cô với ánh mắt quái lạ như vậy? Chẳng nhẽ... cô còn có thể ăn lão đệ được hay sao?”
“Khục. Mong điện hạ thứ lỗi, tại hạ thân là trù sư, xưa nay không giỏi ăn nói.”
Trương Mặc Sênh tìm một cái cớ, thì lúc này đã được Lê Tam Thành dẫn đến một gian sương phòng bài trí vô cùng xa hoa. Gã tự mình dùng chìa mở khóa, dẫn Tiểu Thực Thần vào trong dạo một vòng, đoạn nói:
“Ở đây đang thiếu người, để qua vài ngài cô lại thuê hai tì nữ đến phục vụ lão đệ.”
“Tấm lòng của điện hạ Mặc Sênh xin ghi nhận, song chuyện tì nữ thì hay là thôi đi. Lần này tại hạ nhập ngũ là để góp sức chống cự Hải Thú, nào phải đến đây để hưởng thụ?”
Trương Mặc Sênh nghĩ một thoáng, cuối cùng vẫn là từ chối khéo.
Thái độ thân thiện bất thường và cái nhìn là lạ của Lê Tam Thành khiến Tiểu Thực Thần của chúng ta không thể không đề phòng, hành sự phi thường cẩn thận.
Thái tử Đại Việt cũng không nói gì, chỉ hắng giọng:
“Vậy được. Trù phòng ở gian nhà phía tây. Hôm nay lão đệ cứ nghỉ ngơi, từ ngày mai chuyện ăn uống của cô ở Lệ Chi Tiểu Uyển xin được nhờ cả vào lão đệ.”
“Chuyện ấy là chức trách của Mặc Sênh, điện hạ cứ an tâm.”
“Vậy cô không phiền lão đệ nghỉ ngơi nữa.”
Lê Tam Thành gật đầu, đoạn rời khỏi sương phòng sắp xếp cho Trương Mặc Sênh, làm cậu chàng nghĩ mãi cũng không hiểu hắn muốn gì, vì sao lại có thái độ như vậy.
Tiểu Thực Thần tuy không đến nỗi ngố như ông đại sư huynh, song từ bé đã không thích những chuyện “chính chị chính em”, tranh quyền đoạt lợi. Thành thử, đối với những âm mưu cong cong thẳng thẳng, thủ đoạn mua chuộc lòng người của nhà đế vương cậu chàng cũng biết gọi là chữ đực chữ cái mà thôi.
Nghĩ một lúc, trời đã sập tối, Trương Mặc Sênh quyết định quăng cái chuyện này sang một bên.
Binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn.
Cậu chàng giải quyết được khúc mắc trong lòng, lập tức cái bụng cũng bắt đầu réo lên biểu tình. Trương Mặc Sênh choàng dậy, vừa ra đến ngoài thì đã mới phát hiện ngoài trời dường như vừa đổ cơn mưa, trên hiên nhà có từng giọt nước long lanh nhỏ xuống. Có một thiếu nữ mặc áo vàng đơn sơ, tóc cắm ngang một cây trâm bạc đính ngọc hoa mai cằm cặp lồng chờ sẵn.
Vừa nhác thấy Trương Mặc Sênh, thiếu nữ đã lên tiếng:
“Khấu kiến tổng trù đại nhân. Ở đây có một chút điểm tâm thái tử cố tình chuẩn bị, mời ngài dùng bữa trước.”
“Cô đứng đây từ bao giờ? Sao không gọi tôi một tiếng?”
“Cũng không bao lâu đâu ạ. Thái tử nói tổng trù đại nhân đường xa đến đây, không được làm phiền ngài. Nô tì nào dám quấy rầy?”
Thiếu nữ áo vàng mở cặp lồng, trong đấy có một đĩa rau, một chút điểm tâm, một bát canh, tất cả hãy còn bốc khói nghi ngút. Cô nàng dọn hết thức ăn lên một cái khay gỗ, đặt lên bàn, đoạn nói:
“Những thức ăn này đương nhiên không thể nào sánh được với thủ nghệ của tổng trù đại nhân, vẫn mong ngài thông cảm cho.”
Trương Mặc Sênh thấy cô nàng cũng khả ái dễ thương, hơn nữa lễ phép ngoan ngoãn, không tiện nói gì cả. Cậu chàng gật đầu một cái tỏ ý cảm tạ, lại lấy một chai dầu gió trong túi chứa đồ ra đưa cho cô nàng, nói:
“Ban nãy trời mưa, cô nương lại chờ tại hạ ở ngoài chẳng biết là bao lâu, nếu chẳng may bị nhiễm lạnh thì tại hạ áy náy lắm. Ở đây tại hạ có thứ này, tặng cho cô nương lấy thảo. Sau này Mặc Sênh còn cần cô nương chiếu cố giúp cho một hai.”
Người ở Huyền Hoàng giới không có thói quen thoa dầu gió, chỉ biết đến một thứ dầu thơm ướp từ hoa mà ra, dùng để tẩm lên vải vóc. Chai dầu gió này là do Trương Mặc Sênh khéo chiều mồm Hồng Vân tiên tử nên được đưa cho. Công dụng cũng chỉ là giữ ấm, hạ sốt, ra mồ hôi, cũng không khác mấy so với dầu gió thông thường. Ngoài ra thì chẳng có tác dụng gì đáng gọi là nghịch thiên cả.
Trương Mặc Sênh giữ trong người phòng thân, bây giờ vì áy náy thiếu nữ áo vàng phải đứng ngoài cửa chờ mình, nên dứt khoát lấy ra tặng cô nàng luôn.
Thiếu nữ áo vàng cười híp mắt, để lộ ra một đôi má lúm đồng tiền cực kỳ có duyên:
“Vậy nô tỳ xin cảm ơn Trương tổng trù. Ngài quả thực là người tốt, bình thường các bậc đại quan quý nhân nào có ai quan tâm đến bọn nô tỳ chúng ta?”
Trương Mặc Sênh dù sao cũng là thiếu niên trẻ tuổi. Bây giờ được người ta khen, nhất là lại là một cô thiếu nữ đáng yêu hoạt bát, bất giác mặt đỏ lên. Cậu chàng đưa tay quệt mũi mấy cái, đoạn nói:
“Cô nương có thể về nghỉ ngơi được rồi, không cần hầu hạ tại hạ đâu. Chuyện này Mặc Sênh sẽ thưa với điện hạ lần nữa.”
“Vậy nô tỳ xin cáo lui.”
Thiếu nữ áo vàng đi khỏi, Tiểu Thực Thần đã không còn nhịn được cơn đói nữa, bắt đầu động đũa.
Thế nhưng cậu chàng là thiếu trang chủ Mỹ Vị sơn trang, độ kén ăn cũng có thể xưng là độc bộ thiên hạ. Trương Mặc Sênh thử vài miếng, ăn một muỗng canh thì không tài nào nuốt nổi nữa. Bấy giờ bụng đói cồn cào, cậu chàng bất giác lại nhớ đến lời Lê Tam Thành.
Thế là, Trương tiểu thực thần đẩy cửa, đi nhanh về nhà phía tây, hoàn toàn không hề hay biết mình sắp phát hiện một bí mật động trời.