Sáng hôm sau...
Ba người học trò và Trương Mặc Sênh dắt nhau lên Lão Thụ cổ viện.
Nhóm Tạ Thiên Hoa tặng ông thầy cái lư hương, kế dắt díu nhau chạy sang căn phòng phía tây, xách theo cả cái lồng có chứa mấy con gà con mới mua ở Tây An.
Nguyễn Đông Thanh thấy vậy, lại tưởng ba người định đem làm thịt đám gà con cho Hồng Vân nhắm rượu, liền giật mình, gọi với theo:
“Này, để chúng nó lớn lớn đã hẵng thịt!”
Trong lòng thì lại thầm nhủ:
“Khiếp, mấy cái đứa này! Nhà bao nhiêu khô gà thế này ăn còn chưa chán thịt gà à?”
Trong sân bấy giờ chỉ còn có Trương Mặc Sênh và Nguyễn Đông Thanh. Bích Mặc tiên sinh của chúng ta nhíu mày, hỏi:
“Tối qua không ngủ được phải không?”
Chỉ thấy lúc này cậu Tiểu Thực Thần hai mắt thâm quầng, thỉnh thoảng lại ngáp mấy cái, rõ ràng là nguyên một đêm không chợp mắt. Thế nhưng, hiện giờ biểu cảm trên mặt Trương Mặc Sênh chỉ có một loại cảm xúc: hưng phấn háo hức cơ hồ không thể chờ đợi.
“Cảm ơn tiên sinh đã quan tâm. Cứ nghĩ đến có thể được tiên sinh hướng dẫn làm thêm một mỹ vị trên đời là tiểu tử không tài nào ngủ nổi, sốt ruột đến cả đêm đều cười muốn sái quai hàm đây.”
Nếu là lúc bình thường, đầu óc tỉnh táo, có lẽ cậu ta sẽ không xổ một tràng như thế.
Nguyễn Đông Thanh lắc đầu, chỏ vào căn bếp ở góc phía đông, nói:
“Cậu vào trong bếp lấy cái chõng tre và đôi cái ghế ra đây trước trước, tôi pha một ấm trà rồi nói tiếp.”
Thấy Trương Mặc Sênh cứ ngáp ngắn ngáp dài như nghiện vậy, Bích Mặc tiên sinh quả thực không đành lòng bắt cậu ta làm chính sự ngay.
Trong bếp có chõng tre mua ở ải Quan Lâm, cùng mấy cái ghế con. Bình thường nếu Hồng Vân nổi hứng lên, không tự giam mình trong phòng nữa, thì Nguyễn Đông Thanh sẽ dọn cơm trên đó hai người cùng ăn. Bấy giờ, trà cũng vừa thơm, gã bèn bày nào ấm nào chén trên chõng, kéo ghế mời Trương Mặc Sênh ngồi.
Trà uống được mấy tuần...
Nguyễn Đông Thanh thấy Tiểu Thực Thần đã ngừng ngáp, thần sắc cũng tỉnh táo hơn ít nhiều, mới lên tiếng:
“Trương thiếu trang chủ, còn nhớ hôm trước ở Thủy Thượng quan không?”
“Đương nhiên là nhớ rồi. Tiên sinh... có phải định làm món gì đó dùng tôm tép hay chăng?”
Trương Mặc Sênh mở to mắt, hớn hở hỏi.
Tiểu Thực Thần mấy ngày nay chỉ hận không thể lập tức theo Nguyễn Đông Thanh học trù nghệ, những lời Bích Mặc tiên sinh căn dặn cậu ta nào có dám quên nửa chữ? Huống hồ, cái việc ở Thủy Thượng quan lại còn liên quan tới chuyện nấu nướng nữa.
Nguyễn Đông Thanh bị sự nhiệt tình của cậu chàng làm mặt mo đỏ ửng, hắng giọng:
“Ờ... quên nó đi, Món tôi sắp nhờ cậu chả liên quan gì đến tôm tép mua hồi hôm cả.”
Trương Mặc Sênh:
“...”
Tiên sinh, cầu xin đừng trêu đùa với tình cảm của tiểu tử như vậy, trái tim của Mặc Sênh không chịu được.
oOo
Tạ Thiên Hoa và Đỗ Thải Hà thì đẩy cửa đi vào căn phòng mé tây của Hồng Vân tiên tử. Bình thường Hồng Vân ít ra ngoài, nơi đây lại là khuê phòng của nữ giới, cậu đại sư huynh đương nhiên không tiện vào cùng. Thành thử, mặc dù cũng cực kỳ tò mò, Lý Thanh Vân chỉ có cách đứng đực như ngỗng ỉa trước cửa.
Không giống với Tạ Thiên Hoa, đây là lần đầu tiên Đỗ Thải Hà bước vào căn phòng ở gian nhà phía tây của Hồng Vân. Chỉ thấy căn nhà nhìn từ bên ngoài cũng thấy nhà tranh vách đất, bé như cái lỗ mũi mà bên trong lại bao la bạt ngàn không khác gì phủ đệ nhà quyền quý. Dưới sàn ngổn ngang đủ thứ bình bình lọ lọ, trên bàn dưới đất tứ tung không biết bao nhiêu là sách vở giấy bút.
Trong phòng có tiếng nhạc du dương chẳng rõ từ đâu phát ra, lại thoang thoảng một cái mùi hương thơm thoang thoảng nửa như chanh nửa như nhài. Tuy là bề bộn đủ cả bát đĩa ăn dở trên bàn, song chẳng nghe được một tiếng ruồi muỗi vo ve nào cả.
Hồng Vân bấy giờ đang ngồi trước một cái tràng kỷ bằng gỗ, chính đang lọ mạ lọ mọ pha pha chế chế thứ gì đó.
“Hồng Vân tiên tử.”
“À. Hai đứa đấy à? Phòng hơi bừa một chút, thông cảm nhé.”
Hồng Vân gạt đống hỗn loạn trên bàn xuống, đoạn gảy ngón tay một cái. Tức thì, ở góc phòng có hai chiếc ghế gỗ từ từ bay tới, hạ xuống trước mặt hai cô gái.
“Ngồi đi.”
Hồng Vân làm thủ thế mới, lại vươn vai, càm ràm:
“Cũng tại cái tên kia khi không lại dở chứng, ở trước mặt hắn chẳng dám dùng một chút tu vi nào cả.”
“Xem ra sư phụ đúng là đang ở trong một trạng thái đặc thù, không thể dùng đến tu vi.”
Đỗ Thải Hà, Tạ Thiên Hoa nhìn nhau, trong đầu có cùng một ý nghĩ như thế.
Hồng Vân che miệng, giấu đi nụ cười, lại hắng giọng, hỏi:
“Thế hai đứa đến gặp ta là có chuyện gì?”
Kể từ sau khi Tạ Thiên Hoa bái sư, cô nàng thấy cũng không thể gọi Hồng Vân tiên tử là “chị Vân” nữa, bằng không há chẳng phải loạn hết cả bối phận? Mà Hồng Vân lại không thích bị gọi là “dì” vì già quá. Cuối cùng, khi không có Nguyễn Đông Thanh ở gần, ba người đệ tử khoán với nhau sẽ gọi nàng ta là Hồng Vân tiên tử.
Tạ Thiên Hoa vỗ nhẫn chứa đồ, lấy ra mấy thứ đấu giá được ở hội đấu giá của Nhất Phẩm Lầu.
“Hồng Vân tiên tử, mấy chai rượu này là ít quà mọn ba sư huynh muội bọn con muốn hiếu kính người.”
“Quý hóa quá. Mà chờ đã... hiếu kính?”
Hồng Vân nhìn về phía hai cô gái, ánh mắt mang theo vẻ chất vấn.
“Dạ, ý bọn con là, tiên tử là bằng hữu của sư phụ, cùng bối với người, lại cũng giúp đỡ bọn con không ít. Nên chúng con cũng nên tạ ơn ngài ạ!”
Đỗ Thải Hà nghe vậy thì cũng phải thầm khen sư tỷ nhanh trí.
Hồng Vân cau mày, còn toan hỏi thêm gì đó. Nhưng khi nhìn thấy đám gà trong cái lồng Tạ Thiên Hoa cầm, mắt nàng ta liền sáng lên, đoạn nói:
“Ồ, xem ra lần này mấy đứa cũng thu hoạch không nhỏ đâu nhỉ?”
Tạ Thiên Hoa nghe vậy thì mừng rỡ ra mặt. Vốn nàng ta xách cái lồng này vào cũng vì muốn hỏi Hồng Vân xem mấy con gà này có gì đặc biệt hay chăng. Ai dè chưa kịp nói gì thì Hồng Vân đã mở lời trước, lại còn khẳng định cho nàng đám gà này không tầm thường.
Tạ Thiên Hoa vội hỏi:
“Vậy dám hỏi tiên tử, mấy con gà này đặc biệt ra sao ạ? Bọn con quả thực từ khi đấu giá được chúng tới nay đã ngắm mãi mà vẫn chưa nhận ra.”
Hồng Vân chăm chú nhìn đám gà một lúc, như để khẳng định lại, rồi mới chậm rãi nói:
“Chắc con còn nhớ, trong mấy cuốn sách mà sư phụ đưa, có từng đề cập tới các khái niệm như chọn lọc nhân tạo, cấy ghép gien (genes), và sinh vật nhân tạo?”
Tạ Thiên Hoa nghe vậy thì nửa mừng nửa sợ nhìn đám gà con trong lồng, đoạn hỏi lại Hồng Vân:
“Chả lẽ ý của tiên tử là, đây là sinh vật nhân tạo được tạo thành qua quá trình cấy ghép gien?”
“Không tệ. Nhưng nếu ta nhìn không lầm thì không chỉ có vậy.” Ngưng một chút, Hồng Vân mới nói tiếp, “Nếu ta đoán không sai, thì giống gà này được tạo ra để phục vụ cho mục đích thí nghiệm. Chúng nhìn qua như gà bình thường, không có vẻ gì là có huyết mạch đặc thù có lẽ là do chưa được tiếp xúc với chất xúc tác đó thôi.”
“Xin hỏi tiên tử, chất xúc tác mà người nói ở đây là...”
Hồng Vân chăm chú nhìn Tạ Thiên Hoa một lúc lâu rồi mới từ tốn nói:
“Tinh huyết của các loại cầm điểu yêu tộc. Tùy thuộc là loại nào, đám gà con này sẽ có đột biến tương ứng.”
Tạ Thiên Hoa nghe vậy thì giật mình, tự chỏ vào bản thân hỏi lại:
“Máu của con cũng được?”
Hồng Vân gật đầu:
“Được. Mặc dù nếu có kim tiêm thì có lẽ sẽ hiệu quả và nhanh hơn. Nhưng vì chúng ta không có, nên cũng chỉ có thể dựa vào biện pháp thủ công nhất là cho chúng uống thôi vậy.”
Tạ Thiên Hoa nghe vậy, cơ hồ muốn tông cửa lao ngay xuống núi bắt đầu thí nghiệm. Nhưng lại cố dằn lòng xuống, đoạn hỏi:
“Vậy xin hỏi tiên tử, đám gà này liệu có thể biến đổi như vậy mấy lần?”
“Đây cũng là điều cuối cùng ta muốn lưu ý. Mỗi con gà loại này chỉ có thể biến đổi một lần. Thế nhưng nếu ta đoán không sai thì con của chúng đẻ ra sẽ giữ được phần nào biến đổi của mẹ, lại vẫn có thể tiếp nhận tinh huyết để tiếp tục đột biến. Có điều, càng về các đời sau thì khả năng chúng có thể tiếp nhận máu huyết qua đường uống càng giảm...”
Tạ Thiên Hoa nghe đến đây đã hoàn toàn đứng ngồi không yên vì hồi hộp. Nàng lúc này chính đang vui mừng khôn xiết, cảm thấy tám vạn đao bỏ ra mua đám gà này không chỉ đáng đồng tiền bát gạo, mà còn quá ư là rẻ! Có đàn gà nhân tạo này trong tay, công trình nghiên cứu của nàng có thể tiến những bước nhanh và xa hơn tưởng tượng, mà công sức sẽ phải bỏ ra cũng giảm đi rất nhiều. Còn về việc nhiều thế hệ gà về sau có thể cần biện pháp tinh xảo hơn để nhận máu mà đột biến là việc của tương lai, chưa cần lo lắng từ bây giờ.
Hồng Vân thấy bộ dáng Tạ Thiên Hoa như vậy thì mỉm cười:
“Được rồi, nhìn dáng vẻ của con cũng không chờ nổi nữa rồi. Nếu muốn đi thì mau đi đi!”
Tạ Thiên Hoa như tù nhân được đại xá, cúi đầu chào Hồng Vân rồi quay người rảo bước ra ngoài, chỉ thiếu điều tông cửa chạy xuống núi.
Đỗ Thải Hà cũng đứng lên chào tạm biệt Hồng Vân, toan đi theo sư tỷ, thì bỗng nghe nàng ta nói:
“À đúng rồi, con chuyển hộ ta thứ này cho thằng nhóc Thanh Vân!”
Đoạn, lấy từ trong người ra một quyển sách. Đỗ Thải Hà nhận lấy, liếc tên trên bìa thì thấy ghi, “Thần điêu hiệp lữ”.
Nhân tiện thì báo luôn, 8/3 này sẽ biết bạn gái Trương Mặc Sênh là ai, và 14/3 thì cơm chó trong ngoại truyện là hai đứa chúng nó chịu trách nhiệm phát nhá!
8/3 này sẽ đăng tổng cộng 11 chương, coi như quà của nhóm tác cho các độc giả nữ và bơm máu, cổ vũ tinh thần cho các bạn đọc là đấng mày râu đi mua quà cho các chị các mẹ!