Cố Tiểu Ngũ ngồi trước cửa nha môn, chống kiếm, vừa khôi phục chân khí, vừa trấn giữ cửa lớn. Theo hiệu lệnh của cậu chàng, những nha sai còn lại trong phủ chia làm hai bên, đứng sau cửa lớn, một khi có biến thì phải lập tức đóng cửa nha môn lại.
Nha môn có trận pháp bảo vệ, yêu tà bình thường khó mà xâm nhập, cũng không thể theo tường nhảy vào như Cố Tiểu Ngũ, thành thử là nơi tốt nhất để tử thủ. Bằng không, kẻ tham sống sợ chết như Kiều tri huyện cũng không đến nỗi bất chấp cả nguy hiểm bên ngoài từ tư dinh chạy đến đây.
Dân chúng trong trấn Thiết Khanh chạy trốn được đến nha môn kỳ thực không nhiều. Nhân khẩu cả trấn vốn cỡ đâu đó hai ba trăm người, thì hiện tại cũng chỉ còn năm mươi mấy mạng lớn nhỏ, đa số là người trẻ tuổi. Cũng khó trách, bị tập kích quá đột xuất, người già và trẻ nhỏ rất nhiều người chạy không thoát. Còn may Cố Tiểu Ngũ tin tưởng Tạ Thiên Hoa, vốn luôn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Thẩm gia trang, nên mới kịp thời can thiệp, tạo cơ hội cho không ít gia đình dắt nhau bỏ chạy, chứ nếu không, có lẽ còn thảm trọng hơn nữa.
Đám quái vật sau khi hút cạn máu nạn nhân khắp Thiết Khanh trấn liền mang những cái bụng òng õng nặng nề bước ra đường chính. Kế đó, cả đoàn lê từng bước lặc lè, tiến về phía nha môn. Nếu Bích Mặc tiên sinh của chúng ta mà ở đây để chứng kiến chuyện này, hẳn sẽ so sánh cảnh tượng trước mắt với những thước phim kinh dị về xác sống. Còn liệu gã sẽ toát mồ hôi rồi cong đít lên bỏ chạy hay có tâm tình để bình luận về các “xác sống bụng bia” thì lại là chuyện khó mà đoán trước.
Hơn bốn chục quái vật hành quân trên đường chính, ngoại trừ bốn mươi thợ dệt vải, hiện tại đã có thêm cả gia đinh cùng nữ hầu trong Thẩm gia trang nhập bọn. Phàm là kẻ từng vào nhà Thẩm Tam Vạn làm việc, hiện tại đều không thoát nổi số kiếp, ngoại trừ… một người.
Trần Tứ, lão quản sự của Thẩm gia đứng trên một mái nhà bên đường, tay cầm một tấm ngọc phù, chỉ huy đám xác sống. Không sai, lão tổng quản của Thẩm gia là tay sai duy nhất ngay từ đầu đã theo Thẩm Tam Vạn và biết rõ nội tình tại Thẩm gia trang. Mà nguyên do Tạ Thiên Hoa thấy rợn người khi khám xét hậu viện, có lẽ là do phương thức mà những người làm của Thẩm gia bị biến thành đám quái vật trên phố kỳ thực là cùng một loại cấm thuật với xưởng chế tạo ma da dưới đáy sông Ngân bên thành Ngự Long.
Sở dĩ cô nàng lúc đó chỉ thấy ngờ ngợ mà không nhận ra ngay, là do căn cứ dưới đáy sông khó lòng lui tới nên không cần quá nhiều ngụy trang, cũng không cần tiến hành quá bí mật. Kẻ thi thuật có thể trực tiếp sử dụng toàn lực chế tạo ma da. Còn Thẩm gia trang tại trấn Thiết Khanh thì bất đồng. Thẩm Tam Vạn ban đầu cần che giấu thân phận, nào có thể thực hiện quá lộ liễu?
Ngoại trừ bố trí trận pháp phong tỏa, che giấu không để lộ ra yêu khí, lão còn cẩn thận giảm hiệu ứng của cấm thuật xuống rất thấp. Tuy sinh khí của toàn bộ gia đinh, người hầu, cùng thợ dệt vải đều bị rút đi mỗi ngày, song ngoại trừ cảm thấy hơi mệt mỏi ra, thì tất cả bọn họ đều không hề mảy may phát giác. Thậm chí, ngay cả việc Tạ Thiên Hoa nhận ra có trá cũng chỉ hoàn toàn là dựa vào trực giác mà thôi, chứ cũng đâu có tìm ra được điểm nghi vấn nào? Vốn dĩ, với tốc độ sinh khí bị rút ra, Thẩm Tam Vạn có thể ở lại trấn Thiết Khanh vài tháng đến hơn năm cũng sẽ không ai nghi ngờ gì. Thế nhưng, hiện tại lão đẩy nhanh kế hoạch, khiến xác sống đầy đường, thực cũng không rõ cùng Tạ Thiên Hoa có liên quan gì hay không?
Lại nói Cố Tiểu Ngũ cùng hai chục nha sai đang cố tử thủ trước cửa nha môn, nghênh đón đoàn quân xác sống. Họ Cố tuy ở trấn Thiết Khanh công phu cũng tính là không tệ, nhưng bất quá cũng chỉ mới sơ nhập Nhị cảnh mà thôi. Hai chục nha dịch thì cũng chỉ có vài người là Nhất cảnh, còn đa số chả qua là phàm nhân có tập qua chút võ công. Đội hình của bọn họ lại còn phải lấy ít địch nhiều, đối mặt với địch đông gấp đôi, quả thực là lấy trứng chọi đá. Thế nhưng cũng không còn cách nào khác, nếu bỏ nơi đây đi thì chính là thập tử vô sinh, năm mươi mấy mạng người còn lại của trấn Thiết Khanh chỉ sợ không cách nào giữ. Chỉ có dựa vào trận pháp phòng ngự của nha môn, họ may ra còn có thể cửu tử nhất sinh mà vượt qua kiếp nạn này.
Mắt thấy đám quái vật ngày một tiến gần nha môn, thiếu niên cũng từ từ đứng dậy, tay nhấc kiếm lên. Hai bên của hắn, hai mươi nha dịch cũng lăm lăm khí giới, người cầm đao thương, kẻ ôm gậy gộc. Trên mặt mỗi một người đều hiện lên cảm xúc lẫn lộn, sợ hãi nhưng kiên định. Cố Tiểu Ngũ lúc này nói:
“Các anh em, đừng loạn trận cước! Chỉ cần chúng ta thủ chắc ở đây, đợi Đào đặc sứ quay trở lại, mọi người đều có thể sống sót qua kiếp nạn này!”
Lời này nói ra, chính Cố Tiểu Ngũ cũng chẳng dám tin, song không còn cách nào khác, hiện tại anh em nha sai cần có hy vọng mới có thể tiếp tục cố gắng chiến đấu. Nãy giờ tuy hắn đã đâm chém các xác sống kia không biết bao nhiêu lần, giúp đỡ được không ít gia đình bỏ trốn, thế nhưng đám quái kia thủy chung không hề bị chết, chỉ nằm lăn lóc một hồi lại lồm cồm bò dậy. Kể cả khi bị chặt mất tứ chi hay đầu, bọn chúng vẫn có thể nối lại như cũ. Tuy không hoàn toàn lành lặn như mới, nhưng vẫn là giết không nổi.
Đối mặt với một đám quái vật không cách nào giết chết – hay ít nhất với tu vi thấp như mấy người bọn họ thì thúc thủ vô sách, ngoại trừ nâng lên một hy vọng xa vời rằng nếu bọn họ có thể câu giờ đủ lâu, sẽ có cứu binh tới, thiếu niên không nghĩ ra cách nào khác để nâng cao sĩ khí.
Dân chúng trốn trong phủ nha cùng nha sai đứng trấn thủ ở cửa đều cúi thấp đầu, cảm xúc phức tạp. Ân hận có, xấu hổ có, tuyệt vọng cũng có. Dù sao mới mấy canh giờ trước, họ còn mắng chửi Tạ Thiên Hoa, đòi thả Thẩm Tam Vạn, nay ngoại trừ đặt tất cả hy vọng vào việc cô nàng có thể kịp thời quay lại cứu bọn họ khỏi nanh vuốt của Thẩm Tam Vạn thì cũng chẳng còn biết làm gì khác. Thế sự trớ trêu, nếu biết đừng làm. Đáng tiếc, trên đời không có nếu như…
Đám xác sống ngày một tiến gần. Cố Tiểu Ngũ cũng nắm chặt tay kiếm, bước về phía trước một bước. Mấy sai dịch tu vi nhất cảnh cũng tiến lên phía trước một bước. Bọn hắn sợ, thế nhưng ở đây lúc này, hơn năm mươi mạng của trấn Thiết Khanh cũng chỉ có thể trông chờ ở Cố Tiểu Ngũ và bọn hắn.
Họ Cố tự biết lượng sức mình, lại có kinh nghiệm từ nãy, bèn không tốn công sức tìm cách chém giết đám quái vật. Y chỉ tránh trái tránh phải, né thoát khỏi công kích của đối phương, rồi nhắm vào khớp tay khớp chân, vung kiếm chém tới. Đám xác sống ban đầu mới từ Thẩm gia trang ra tốc độ vốn dĩ không chậm, thế nhưng sau khi tàn sát trên dưới hai trăm mạng người ở trấn Thiết Khanh, hút no một bụng máu, thì di chuyển cũng bắt đầu chậm chạp, khó khăn. Nay bị Cố Tiểu Ngũ quấy rối, trái đâm phải thọc thì cũng bị ngã lăn lộn trên mặt đất.
Mấy sai dịch cũng theo gương thiếu niên, không đánh chính diện, chỉ tìm cách cản trở, đánh ngã đối phương rồi lại lui về thủ tại trước cửa huyện nha. Nhờ vậy, trước cửa nha môn trấn Thiết Khanh, một thế giằng co vi diệu diễn ra hồi lâu không dứt. Tuy Cố Tiểu Ngũ cùng các anh em nha sai không cách nào giết chết đám xác sống, nhưng quái vật cũng vô phương đột phá trận pháp.
Nói thì nói vậy, ấy thế nhưng sức người là có hạn, mà đám quái vật thì lại như không biết mệt mỏi. Tuy chúng liên tục bị chặt tứ chi, ngã xuống như rạ, song cứ qua một hồi thời gian lại lồm cồm bò dậy, tự nối lại tay chân, quả thực là liên miên bất tuyệt. Thành thử, cả Tiểu Ngũ và anh em nha sai đều biết rõ, họ không thể kéo dài tình thế trước mắt được mãi mãi. Không sớm thì muộn, sức của bọn họ cũng sẽ bị bào mòn. Nếu đến lúc đó mà vẫn không có chuyển cơ, chỉ sợ mấy chục mạng người còn sống sót của trấn Thiết Khanh cũng không giữ nổi.
Mà điều này, đối phương cũng biết rõ.
Trần Tứ nhàn nhã ngồi trên một tán cây, quan sát trận chiến phía dưới. Lão đã chuyển từ mái nhà sang một nơi dễ quan chiến lại khó bị phát hiện hơn. Cứ mỗi khi mười xác sống ngã xuống, lão lại đưa ngọc phù trong tay lên trước mặt, lẩm nhẩm gì đó. Hình như là phát lệnh hay kích thích đám quái vật hồi phục nhanh hơn.
Tuy bản thân lão cũng không rõ tại sao Thẩm Tam Vạn muốn dùng cách này kéo dài thời gian thay vì để lão trực tiếp xuống đánh chết đám nha sai rồi tìm cách công phá vào nha môn, thế nhưng lão không hỏi, cũng không quan tâm. Đằng nào đám phàm nhân kia muốn tránh cũng không thoát số kiếp, nếu lão không phải tự mình ra tay, chính là càng đỡ việc.
Phía dưới, Cố Tiểu Ngũ bật lui lại phía sau, thở hào hển. Toàn thân thiếu niên đã sớm đẫm mồ hôi, trên thân cũng bị thương không thiếu chỗ. Tuy chủ yếu cũng chỉ là xây xát ngoài da hoặc có bị thương thì cũng không sâu đến xương cốt, song máu đó vẫn nhuộm loang lổ quân áo. Mấy nha sai kề vai sát cánh với cậu chàng cũng không tốt hơn là mấy, có mấy người không cẩn thận bị đánh trúng, không thể tiếp tục chiến đấu, đã được kéo vào bên trong nha môn dưỡng thương. Đương nhiên cũng có ké kém may mắn, bị giết tại trận, không kịp nhận cứu chữa.
Thiếu niên thở dài. Chả lẽ hắn và toàn bộ trấn Thiết Khanh thực sự phải táng mạng hay sao? Hắn thực không cam lòng. Trong đầu thiếu niên thoáng qua hình ảnh một cô gái. Tay hắn nắm chặt kiếm, ánh mắt cũng kiên định trở lại.
Một con quái vật lúc này lại vồ tới. Cố Tiểu Ngũ xoay mình định né tránh. Thế nhưng, có lẽ do đã thấm mệt, động tác của y hơi chậm một chút…
Mắt thấy móng vuốt sắc như dao cạo của xác sống chuẩn bị đâm vào cơ thể thiếu niên, chuyển cơ thực xuất hiện…
Thời gian tới nhóm tác sẽ khá bận, nên đành quay lại lịch đăng 3 chương trên tuần, xin lỗi bà con trước!