Mục lục
Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước kể đến Cố Tiểu Ngũ trong chớp mắt sẽ bị xác sống đánh trúng.

Ngay khi chính họ Cố chuẩn bị tinh thần cho va chạm, một bàn tay chợt túm lấy cổ áo cậu chàng, kéo về đằng sau, kế liền ném thiếu niên vào cửa nha môn. Kẻ mới tới chính là lão già đã đưa bịch muối cho Trương Mặc Sênh, trước đó không lâu còn từng đánh lén Nghiêm Hàn và giao thủ qua với Đao Vương của Đao Sơn. Lão ta vung tay một cái, tức thì một trận gió nổi lên, cuốn bay đám nha dịch vào trong phủ theo Cố Tiểu Ngũ, rồi kéo đóng nốt hai cánh cửa lại.

Lão già trọc đầu lúc này mới quay về phía đám xác sống, mắt nheo lại liếc ngọn cây nơi Trần Tứ đang ẩn núp, miệng lẩm bẩm:

“Quả nhiên Đế Mộ không chờ được nữa rồi.”

Đoạn, tay đánh ra một cái thủ ấn. Thủ ấn nhìn qua không chút khoa trương, thậm chí không thấy chút chân khí nào. Thế nhưng, chỉ trong chớp mắt, hơn bốn chục xác sống nãy giờ bất tử bất diệt là thế bỗng như bị thiên lôi đánh trúng, nổ tung thành bột mịn, rồi lập tức bị gió cuốn đi. Ngọc phù trong tay Trần Tứ cũng bạo tạc, lão quản sự của Thẩm gia trang hoàn toàn không kịp né tránh, trực tiếp bị đánh văng từ trên tán cây xuống đất, sống chết không rõ.

Lão già trọc đánh xong một chiêu liền phất áo một cái, biến mất trong thiên địa. Sự việc nói ra thì dài chứ từ lúc lão già xuất thủ cứu Cố Tiểu Ngũ, thu thập đám xác sống, đến lúc lão biến mất bất quá chỉ là thời gian mấy hơi thở mà thôi. Lão ta vội vã rời đi không buồn nhìn đến Trần Tứ hay đi hỏi thăm tình hình đám người trong nha môn.

Lão già trọc đầu vừa biến mất, không gian nơi lão vừa đứng bỗng dưng vặn vẹo một cái. Kế đó, hai kẻ mặc áo choàng đen xuất hiện.

Hắc bào nhân đi trước quay đầu nhìn xung quanh, sau lại giơ tay lên quơ qua quơ lại một hồi. Sau đó, liền trầm mặc. Hắc bào nhân còn lại cũng nhìn trái nhìn phải một lúc, rồi mới tiến lên, hơi cúi người, hỏi:

“Thiên tôn, sao rồi?”

Không sai, hai kẻ vừa tới là Đế Tôn của Đế Mộ. Thế nhân gần như ai cũng biết đứng đầu Đế Mộ là mười chín vị Đế Tôn, tu vi siêu quần. Thế nhưng, chả có mấy người biết mười chín Đế Tôn kỳ thực cũng không phải là ngang hàng với nhau, mà có phân thứ bậc cao thấp. Kẻ có quyền quyết định cuối cùng của Đế Mộ là Nguyên Thủy Đế Tôn. Kế đó, trên danh nghĩa là ngang hàng với y, còn bảy vị Thiên tôn, tiếp đó mới đến mười một vị Địa tôn. Dựa vào cách xưng hô của hai người, này, có thể đoán được vị đứng trước là một trong tám vị Thiên tôn, mà kẻ vừa hỏi chỉ là một trong mười một vị địa tôn mà thôi.

Thiên tôn kia lúc này mới lên tiếng:

“Không sai, chính là tên chết bằm đó. Nhưng hắn đã vừa chạy rồi!”

Dựa vào giọng nói, y thị có vẻ chính là vị Đế Tôn đã đưa ra chủ ý phái quỷ đói đến thăm dò Bích Mặc tiên sinh một năm trước. Trầm ngâm trong chốc lát, mụ ta lại nói:

“Tuy chiêu thức cùng khí tức khác biệt, thế nhưng không hiểu tại sao, hắn làm bản đế nhớ tới Bát tướng.”

Xem ra hai vị Đế Tôn đúng là vì đích thân truy sát kẻ đã đánh lén Nghiêm Hàn mà tới. Tên Địa tôn kia nghe vậy thì giật mình, thậm chí hơi rụt cổ lại. Hắn liền nói:

“Thiên tôn, vậy…”

Hắn còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị biến hóa của Thiên tôn làm động dung...



Thấp thoáng trong mũ trùm đầu, có thể thấy bộ mặt của mụ Thiên tôn biến đổi giữa một cái sọ xương xẩu và một gương mặt trái xoan mỹ mạo. Tên Địa tôn vội tiến lên thêm một bước, hỏi:

“Thiên tôn, ngài không sao chứ?”

Mụ Thiên tôn một tay đưa lên che mặt, tay còn lại khoát khoát:

“Không sao, có lẽ là do quá gần con nhỏ đó mà thôi…”

Tên Địa tôn có vẻ hiểu ra, liếc mắt về phía mỏ Cô Sơn, trầm ngâm nói:

“Vậy có cần bắt luôn Tạ Thiên Hoa về hay không?”

“Không cần, cứ để phía Kiều Minh Long và Mão xử lý con bé đi.”

Mụ Thiên tôn đưa ra quyết định. Kế đó, lại nói tiếp:

“Đuổi tên trọc kia quan trọng hơn! Cần tra rõ liên hệ của y với bát tướng và Thế Tôn!”

Tên Địa tôn nghe vậy thì cũng gật đầu đồng ý. Không gian xung quanh hai người lại vặn vẹo một cái. Một chớp mắt sau đó, liền không thấy hai vị Đế Tôn đâu nữa.

oOo

Thẩm Tam Vạn lúc này đang đi từng bước về phía hầm mỏ. Vừa đi, lão ta vừa nghĩ lại về các giao phó của “khách hàng” và suy xét bước tiếp theo của bản thân.

Kỳ thực, có gọi họ Thẩm là thương nhân cũng không sai. Chả qua, “hàng hóa” lão ta kinh doanh không phải vải vóc như dân trấn Thiết Khanh nghĩ hay bất cứ loại vật dụng nào khác, mà là sinh mệnh. Lão là một yêu quái có thành tựu không thấp trong trận pháp và cấm thuật, ngoài ra cũng nuôi một chi sát thủ. Thành thử, ngoại trừ trực tiếp nhận đơn giết người thì lão còn tham gia bày bố các loại trận pháp, cấm chế. Tỉ như xưởng chế tạo ma da dưới đáy Ngân Hà ở Đại Sở chẳng hạn.

Lần này Thẩm Tam Vạn lặn lội đường xa tới Thiết Khanh là do có hai đơn đặt hàng riêng biệt.

Đơn thứ nhất đến từ Cửu Liên Vương Lăng Khiếu Thiên và thế lực đằng sau lưng y: Phượng tộc.

Không sai, chính là một trong ngũ đại Thánh tộc, kẻ bị đồn đại là đã sớm tuyệt chủng nhưng vẫn lẩn trốn đâu đó trong nhân gian, kẻ thù mà Long tộc vẫn truy nã suốt cả vạn năm nay! Ai có thể ngờ một trong ngũ đại Thánh tộc của yêu tộc lại có thể cư nhiên sinh sống ở ngay giữa lãnh thổ Đại Yến, làm vương thân quốc thích, tham dự triều chính?

Mà đơn đặt hàng của Cửu Liên Vương và hoàng thất Đại Yến, kỳ thực cũng có hai phần nhiệm vụ. Bố trí trận pháp tương tự như xưởng chế ma da, bí mật khai thác sinh mệnh dân trấn Thiết Khanh là nhiệm vụ ban đầu từ hoàng thất Đại Yến. Sau đó không lâu, Phượng tộc giao thêm cho Thẩm Tam Vạn một nhiệm vụ nữa. Ấy là thăm dò thực hư và ép con Hắc Tước mà Tạ Thiên Hoa mang theo ra tay. Nếu được thì bắt lại mang về.

Phải biết, Hắc Tước mấy vạn năm trước đã từng tồn tại ở Huyền Hoàng giới, nhưng đã sớm tuyệt chủng, bị thế nhân quên lãng. Thế mà không lâu trước đây, hoàng thất Đại Yến cùng Phượng tộc thu được tin tức Tạ Thiên Hoa có một con Hắc Tước, từng giao thủ qua với Đỗ Trạng Nguyên của Thanh Tùng thư viện. Có thể nói, con Hắc Tước mà Tạ Thiên Hoa lai cấy ra chính là độc nhất vô nhị, Phượng tộc sao có thể không đề phòng? Ngay cả việc cô nàng mới đến Bằng Sơn Quan đã bị Từ Vân công công chặn đường, giao mật vụ điều tra mỏ Cô Sơn cũng là do Phượng tộc giật dây, sắp xếp.



Chính vì vậy, Cửu Liên Vương mới cho người thả Thẩm Tam Vạn ra ngoài. Phượng tộc vẫn cần kẻ tiếp tục thăm dò con Hắc Tước, cũng như âm thầm khai thác sinh mệnh trấn Thiết Khanh.

Không sai, là “âm thầm”! Việc Thẩm Tam Vạn bỗng nhiên đẩy nhanh kế hoạch, thả xác sống đồ sát dân cả trấn không nằm trong tính toán của Lăng Khiếu Thiên. Kỳ thực, nếu biết sớm họ Thẩm sẽ làm vậy sau khi ra khỏi ngục, Cửu Liên Vương chưa chắc đã ép Tạ Thiên Hoa thả người.

Còn về lý do lão ta đột nhiên thay đổi kế hoạch, đâm Phượng tộc một nhát, lại là do đơn đặt hàng thứ hai khiến lão chạy đến chốn khỉ ho cò gáy này.

Đơn này, là từ Đế Mộ. Mục tiêu cuối cùng, chính là Tạ Thiên Hoa.

Thế nhưng, Tạ Thiên Hoa tính đa nghi, cẩn thận. Muốn lừa cô nàng trót lọt, không bị lộ tẩy, thủ đoạn bình thường là không đủ. Cũng may, trong các cấm thuật Thẩm Tam Vạn biết, có một kỳ thuật vừa vặn có thể dùng được.

Tương truyền, cấm thuật này ban đầu do một trong tám vị Thiên tôn của Đế Mộ sáng tạo ra. Mục tiêu nguyên bản của cấm thuật là hồi sinh người chết.

Thuật này cần tìm một người có dáng dấp, dung mạo, tuổi tác tương tự người đã khuất làm vật thí nghiệm. Sau khi thi thuật, linh hồn của người đã khuất và vật thí nghiệm trên lý thuyết sẽ dung hòa làm một, với linh hồn người đã khuất làm chủ đạo. Thế nhưng, vì nhiều lý do, lý thuyết và thực tiễn hoàn toàn không giống nhau...

Vấn đề đầu tiên chính là bản thân cấm thuật này quá cường hãn, cơ thể phàm nhân không thể chịu đựng được. Thành thử, vật thí nghiệm bắt buộc phải là tu luyện giả.

Thế nhưng, trong quá trình tu luyện, linh hồn và cơ thể một người càng ngày càng có sự gắn kết sâu sắc. Thành thử, dùng cơ thể tu luyện giả làm vật thí nghiệm mà nói, thì nảy sinh hai vấn đề:

Nếu linh hồn của người đã khuất cũng là tu luyện giả, linh hồn mới và linh hồn cũ cùng cơ thể sẽ xảy ra bài xích mãnh liệt, cuối cùng lưỡng bại câu thương, cá chết lưới rách. Nếu phải so sánh, thì có lẽ tương tự với cơ thể sinh ra phản ứng bài xích với nội tạng được cấy ghép, cuối cùng vong mạng trong y học hiện đại vậy. Cho tới nay, vị Thiên tôn kia vẫn chưa tìm ra cách giải quyết vấn đề này.

Ngược lại, nếu linh hồn người đã khuất chỉ là phàm nhân, thường sẽ không đủ cường đại để dung hợp xảy ra. Kết quả cuối cùng thường là linh hồn trực tiếp bị nuốt gọn, vật thí nghiệm vẫn là bản thân, chả qua có thêm toàn bộ ký ức của linh hồn mới mà thôi. Đây tuy là thất bại nếu so với mục đích ban đầu của cấm thuật, thế nhưng lại trở thành kỳ thuật được các tổ chức sát thủ khát vọng. Dù sao, áp dụng đúng cách, thì đây chính là phương pháp hoàn hảo để phái sát thủ đi nằm vùng mà thần không biết, quỷ không hay.

Mà đó cũng là lý do vì sao Thẩm Tam Vạn lặn lội đến tận trấn Thiết Khanh để “hỏi cưới” Kiều A Bích: ngoại hình của con gái Kiều tri huyện có bảy tám phần giống với Mão của Sát Thần Điện, tuổi tác cũng chênh lệch không nhiều.

Song, việc Kiều A Bích phát hiện ra lão không phải con người rồi tìm cách chạy trốn kỳ thực không nằm trong kế hoạch của họ Thẩm. Tuy Kiều tiểu thư cuối cùng vẫn chạy không thoát, nhưng tai nạn ngoài ý muốn này cũng khiến lão phải đẩy sớm kế hoạch trước khi thời cơ thực sự chín muồi.

Mà bởi vậy, cũng không rõ là do trạng huống cơ thể của Mão còn chưa hoàn toàn điều chỉnh tốt hay do cảm xúc của Kiều tiểu thư trước khi chết quá mãnh liệt, mà khi thi thuật xong, Mão thực sự cho mình là Kiều A Bích. Thậm chí, không rõ vì lý do gì, đến dung mạo cũng hoàn toàn thay đổi thành giống y hệt nguyên mẫu. Kế đó, y thị thực sự vì hoang mang sợ hãi mà bỏ trốn trong đêm. Chuyện tiếp đó phía trước đã kể...

Thành thử, sai gia đinh tìm Kiều thị khắp trấn không phải họ Thẩm giả mù sa mưa, diễn kịch cho Tạ Thiên Hoa xem, mà thật sự lo lắng tìm lại con tốt trong tay.

Cũng còn may, sau khi lão được thả khỏi ngục giam, đã thành công khôi phục lại trí nhớ cho Mão. Thẩm Tam Vạn hiểu rõ, một khi tấn công Tạ Thiên Hoa, dù bắt hay giết, thành hay bại, thì cũng không thể tiếp tục ở lại trấn Thiết Khanh. Tuy lão ta không muốn đắc tội Phượng tộc, thế nhưng thà đắc tội Phượng tộc còn hơn đắc tội Đế Mộ. Lửa giận của phượng tộc họ Thẩm còn hy vọng có thể trốn tránh, chứ nếu bị các Đế Tôn để mắt, lão chắc chắn vĩnh bất siêu sinh.

Vậy nên, Thẩm Tam Vạn cử nữ sát thủ đi theo Tạ Thiên Hoa trước, còn bản thân thì chuẩn bị giết người diệt khẩu, thi thuật thả xác sống ra trấn Thiết Khanh. Xong xuôi, lão liền bàn giao nốt công việc cho Trần Tứ, rồi mới đuổi theo phía sau Mão.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK