Mục lục
Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối...

Trương Mặc Sênh lấy một nhánh củi, khều đống lửa đang kêu lên những tiếng tí tách phía trước, cảm thán:

“Không ngờ thứ mà chúng ta coi là kẻ thù không đội trời chung mấy ngàn năm nay lại là một đám sinh vật không có ý thức. Mẹ nó! Mấy ngàn năm đấy! Suốt chừng đó thời gian bao nhiêu lần Hải Thú tràn bờ, chết biết bao nhiêu người?”

Đỗ Thải Hà lắc đầu, nói:

“So với chuyện đó, việc Phạt Hải Kiếm Thánh vẫn còn tồn tại dưới biển Phong Bạo lại càng khiến người ta khó mà tưởng tượng hơn. Cửa hang khiến thời gian chậm lại, Vương Thú quái đản, Táng Hoa sinh, Du Long đao, bọn chúng có liên hệ gì với nhau không?”

Dứt lời, cô nàng chợt thở dài một cái. Có nằm mơ Đỗ Thải Hà cũng không ngờ chỉ trong mấy tháng không gặp, ông đại sư huynh nhà mình chẳng những dám chui xuống biển Phong Bạo ngay lúc chiến tranh với Hải Thú đang nổ ra, mà còn phát hiện được bí mật động trời đến thế.

So với Lý Thanh Vân, chuyện cô nàng và Trương Mặc Sênh bị quỷ đói nhắm vào lại thành ra giống như chút việc vặt, lông gà vỏ tỏi mà thôi.

Tạ Thiên Hoa bình tĩnh hít một hơi, nói:

“Những chuyện kinh thiên vĩ địa ấy thì để sư phụ giải quyết. Hiện giờ mọi người thử nói xem nên giải quyết chuyện Hàn gia và Đại Tề thế nào? Nên tiến hay lùi?”

Trương Mặc Sênh hỏi:

“Nhị sư tỷ, ở đây sư tỷ là người có đầu óc nhất, hẳn là đã có đối sách. Không bằng sư tỷ nói xem thế nào là tiến, thế nào là lùi?”

“Lùi, tức là giờ chúng ta quay về cổ viện. Cho dù hiện giờ trừ đại sư huynh ra, ba người chúng ta đều bị khép tội đào ngũ, nhưng quốc quân các nước chưa chắc đã dám đến chỗ sư phụ đòi người. Lại thêm cho dù sáu nước có đánh tán loạn thì chiến hỏa cũng chẳng tài nào lan qua khỏi Lục Trúc Hải đến Đại Việt được. Thành thử, bây giờ nếu theo đường cũ của đại sư huynh xuyên qua biển trúc, quay về Lão Thụ cổ viện thì có thể đảm bảo chúng ta an toàn.”

Tạ Thiên Hoa nói xong, thấy sắc mặt sư huynh sư đệ nhà mình càng lúc càng xấu, mới cười:

“Mà tiến, thì phải tìm cách báo chuyện này cho năm nước, để bọn họ đề phòng Đại Tề. Chuyện này chắc chắn không dễ dàng gì, nếu không phải có đại sư huynh cầm được lệnh tiễn của Quan tướng quân thì chưa chắc chúng ta đã có cơ hội này. Vậy mọi người nghĩ sao?”

Đỗ Thải Hà nhún vai:

“Em không có ý kiến.”

“Đương nhiên là phải làm. Tuy nói chiến tranh với Hải Thú là có kẻ giật dây, nhưng người trên chiến trường thì đều có cha sinh mẹ đẻ, có máu có thịt. Nếu nước sở tại bị Tề đánh từ đằng sau, chịu cảnh hai mặt thụ địch, bọn họ phải làm sao bây giờ?”

Lý Thanh Vân vội vàng nhồi nhỏm dậy, nói.

Trương Mặc Sênh cũng hùa theo:

“Sư tỷ à, chúng ta đã gặp phải chuyện này, há lại có thể khoanh tay đứng nhìn cho được? Sư phụ vẫn dạy cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Nếu bây giờ rút về cổ viện, cho dù sư phụ không trục xuất khỏi sư môn, vẫn bảo vệ chúng ta đi nữa thì biết nhìn mặt người như thế nào?”

Tạ Thiên Hoa gật đầu:

“Vậy thì hôm nay chúng ta nghỉ ngơi một ngày, ngày mai đại sư huynh rời khỏi Táng Thi đinh, sau đó dùng truyền tống trận đi thẳng đến thành Hải Giác, mau chóng đến Kiếm Trì báo tin cho Kiếm Tổ. Chuyện Đại Tề bội minh và chuyện Hàn gia bí mật chế thần khí đều là chuyện lớn, hiện giờ đã bứt dây động rừng. Nếu để bọn chúng biết chúng ta báo được tin cho Kiếm Trì chỉ sợ là sẽ chó cùng dứt giậu. Hà, phiền em chuẩn bị một ít bùa dịch dung cho đại sư huynh, tránh bị đối phương phát hiện.”

“Chuyện này e là khó mà có thể làm một cách thần không biết quỷ không hay được.”

Đỗ Thải Hà thở dài, lại tiếp:

“Đại sư huynh cố nhiên là có thể di chuyển tự do, không giống chúng ta hiện giờ đã bị khép tội đào ngũ. Nhưng như thế cũng đồng nghĩa với việc chuyện đại sư huynh nhận được lệnh tiễn rời khỏi Hải Nha của Quan tướng quân không che giấu được tai mắt người ngoài.



“Cứ như sư huynh kể thì trước đấy Chiến Vương Đại Tề còn đích thân đến Hải Nha, mắt đi mày lại với Lý Thanh Minh. Nếu như đối phương hỏi Quan tướng quân, ắt hẳn sẽ biết việc đại sư huynh rời thành. Trừ đi tiếp ứng chúng ta, đại sư huynh còn đi đâu được nữa? Thành thử nếu em là đối phương, thì không khó đoán ra bí mật đã bị lộ.”

“Vậy ý sư tỷ là tiên hạ thủ vi cường? Xem năm nước chuẩn bị nhanh hơn, hay Đại Tề kéo quân xâm lược nhanh hơn?”

Trương Mặc Sênh bấy giờ cũng nói chêm vào.

Đỗ Thải Hà gật đầu, đáp:

“Đúng. Lại nói, bí mật của Hàn gia bị nhị sư tỷ phát hiện hẳn cũng là ngoài ý muốn. Rốt cuộc có phải là Hàn gia phản Đại Yến, cấu kết với Đại Tề hay không chúng ta còn chưa chắc chắn. Nếu phải, thì mọi chuyện dễ giải thích, nhưng cũng không loại trừ khả năng không chỉ có Tề mà cả Yến cũng âm mưu rục rịch. Nhưng dù như thế nào, bọn hắn bị bất ngờ, chưa chắc đã kịp chuẩn bị đủ lương thảo vũ khí để tiến đánh cả năm nước. Chúng ta vẫn còn thời gian.

“Thậm chí, em nghi ngờ kẻ phái người truy bắt chẳng qua cũng là để tạo áp lực, khiến sư tỷ không có thời gian thở dốc, suy nghĩ cẩn thận đó thôi. Mặc kệ là Đại Tề hay Đại Yến, cái trước đường đường là nước lớn được chư quốc triều cống, cái sau có lợi thế sân nhà, chẳng nhẽ còn không tìm được một ai đủ sức bắt một người chưa vào Vụ Hải như nhị sư tỷ?”

“Không ngờ mới vài tháng không gặp mà suy nghĩ của Hà đã chu toàn như thế, sắp vượt qua sư tỷ rồi.”

Tạ Thiên Hoa cười, đẩy nhẹ lên vai sư muội một cái.

Cô nàng cười, nói:

“Lần trước kém chút thì bị người ta dùng thủ đoạn này giết hại, không trưởng thành chỉ sợ là không sống được. Đương nhiên, cũng may lúc đó sư tỷ không nhìn thấu được mưu đồ của đối phương mà liên lạc với Kiếm Trì. Bằng không chỉ sợ là thật sự khiến kẻ sau màn chó cùng dứt giậu.”

Trương Mặc Sênh lúc này chợt nói:

“Tam sư tỷ nói đến khả năng Hàn gia cấu kết với thế lực khác cũng không phải không có lý. Vị tiền bối mà nhị sư tỷ gặp tuy ngoại hình thì có vẻ giống vị đã giúp tiểu đệ, nhưng ngôn cử hành động lại có phần đáng nghi, không thể loại trừ khả năng có người giả mạo.”

“Ý sư đệ là Trang Bức Thần Giáo? Vậy thì cũng lạ, Cửu Liên Vương việc gì phải phái chị đến Hàn gia, lại tự để lộ một bí mật lớn như thế? Chả lẽ thật sự chỉ để lừa khép chúng ta vào tội đào ngũ sao?”

Mấy người đều cau mày, không dám chắc. Cô nàng thở dài một hơi:

“Nếu đúng là như vậy thì chỉ sợ việc ở Hàn gia phía Đại Yến đã sớm có chuẩn bị, có điều tra cũng vô ích. Cũng chỉ trách lúc đó chị quá vội vàng lo lắng, quên mất không hỏi những điều chỉ người cổ viện chúng ta mới có thể biết. Là sư tỷ đã sơ suất rồi!”

Đỗ Thải Hà lắc đầu:

“Không trách sư tỷ được! Ở hoàn cảnh đó, ai trong chúng ta cũng sẽ nóng lòng sốt ruột thôi. Lại nói, cũng chưa thể loại trừ khả năng đúng là Hàn gia cấu kết Đại Tề, hay kẻ giả mạo không thuộc phe phái của Cửu Liên Vương. Cứ như sư tỷ nói thì em thấy Trang Bức Thần Giáo cũng chưa chắc đã đoàn kết một thể.”

Lý Thanh Vân nói:

“Dù có là thế nào thì cũng cần báo lại những tin tức này cho Kiếm Trì, cụ thể điều tra ra sao, được kết quả gì thì cứ tin tưởng ở Liễu kiếm tổ thôi. Với hoàn cảnh của chúng ta hiện giờ có muốn cũng không giúp được nhiều.”

Ba người kia gật đầu nói phải, y lại tiếp:

“Được rồi, chuyện âm mưu của Đại Tề xem như là giải quyết xong. Sau đó mọi người có dự định gì không?”


“Chuyện chúng ta tự tiện rời vị trí là thật. Cho dù Liễu kiếm tổ muốn điều tra Hàn gia thì cũng phải vài tháng mới có kết quả. Trong thời gian đó, nếu có người muốn lợi dụng tội đào ngũ đối phó chúng ta thì cũng là chuyện bình thường. Nên đất lục quốc là không về được...”

Tạ Thiên Hoa đáp.

Trương Mặc Sênh cau mày:

“Thế nhưng chúng ta lần này ra ngoài là để lịch luyện. Giờ nếu trở về cổ viện thì có phần đáng tiếc. Dù sao... cũng chỉ còn gần một năm rưỡi nữa là Thiên Kiêu chiến diễn ra.”

Nhắc đến Thiên Kiêu chiến, cậu chàng lại nhìn về phía đại sư huynh và nhị sư tỷ nhà mình.



Trương Mặc Sênh thì không nói, tuy đúng là cậu chàng có ước định đấu trù với Cù Vũ Tuyền, song đối phương cũng không phải một kẻ quá mức đáng sợ.

Đỗ Thải Hà lại càng không có gì để bàn. Cô nàng hiện giờ xem như đã giết được con quỷ đói khi xưa tàn sát cả làng, báo thù đã xong. Thiên Kiêu Chiến sắp tới cùng lắm là đi tham gia náo nhiệt, trau dồi một phen.

Thế nhưng hai người Lý, Tạ thì khác.

Đối thủ của bọn họ chẳng những là hai thiên kiêu được đông đảo thế nhân công nhận là đứng đầu trong giới trẻ tuổi của Huyền Hoàng giới. Hơn nữa, một người lấy mạng ra đánh cược, một người lấy hạnh phúc cả đời mình đặt lên bàn cân. Trận Thiên Kiêu chiến sắp tới này đối với Lý Thanh Vân và Tạ Thiên Hoa mà nói thực chẳng khác nào bước ngoặt cuộc đời cả.

Kiều Minh Long so với nhị sư tỷ của cậu chàng hơn kém ra sao thì Trương Mặc Sênh không dám võ đoán, thế nhưng ông đại sư huynh của cổ viện vừa bị người ta dùng đúng một chiêu đánh cho hấp hối. Thậm chí, nếu không phải Lý Thanh Minh không tính được đến Lăng Xương kiếm thì hiện giờ khéo Lý Thanh Vân đã chịu cảnh đầu một nơi thân một nẻo vì dám “đào ngũ”.

Lý Thanh Vân gật đầu, cười:

“Tứ sư đệ nói đúng. Chim non không chịu mưa gió sao có thể giang cánh bay? Chúng ta cứ ở cổ viện tiềm tu, chờ sư phụ bảo bọc thì lúc nào mới có thể tự mình đảm đương một phía? Theo vi huynh thấy, chẳng bằng chúng ta tiếp tục ở Táng Thi đinh. Đánh người cũng tốt, đánh Hải Thú cũng được, chung quy cũng là có đối thủ. Huống hồ, cứ như vị Độc Nhãn Lang vi huynh quen gần đây kể, nơi này nước rất sâu đấy...”

Trận đánh ở cửa thành Hải Nha cũng khiến cậu chàng hiểu đối thủ của mình ở Thiên Kiêu chiến sắp tới rốt cuộc đáng sợ nhường nào. Tiếp tục ngẩn người ở cổ viện tiềm tu thêm một năm rưỡi, Lý Thanh Vân cũng không tự tin có thể thu hẹp được khoảng cách.

Thành thử...

Cậu chàng mới nghĩ đến chuyện học Lý Thanh Minh, vào Táng Thi đinh khổ luyện chiến đấu thêm một thời gian.

Dù sao, cứ như Nguyễn Đông Thanh nói, thì thầy giáo tốt nhất của một người lắm lúc chính là đối thủ của kẻ đó.

Tạ Thiên Hoa gật đầu:

“Nếu thế thì chắc lại phải làm phiền vị Độc Nhãn Lang mà sư huynh mới quen thêm một thời gian nữa.”

Đã quyết định hướng đi về sau, bốn người đồng thời thở phào một cái. Bao nhiêu mê man mơ hồ trước đó cơ hồ đều bay biến không còn chút nào, hết thảy những nghi vấn trong lòng chưa có lời giải cũng tạm thời được đặt xuống. Bấy giờ, lại nghe Lý Thanh Vân hỏi:

“Đúng! Năm nay có Võ Bảng hội không? Hình như cũng hơn một năm rồi.”

“May quá, vẫn là đại sư huynh cô văn quả lậu ngày xưa. Lúc nãy sư huynh ăn nói có lý có cứ, còn tưởng bị tên nào đoạt xá kia chứ.”

Trương Mặc Sênh đưa tay lau mồ hôi, cười trêu tức.

Đỗ Thải Hà đang định tát nước theo mưa, thì Tạ Thiên Hoa đã lên tiếng chen ngang:

“Sư huynh có điều không biết, từ xưa đến nay nếu đúng dịp Hải Thú tràn bờ thì sẽ không tổ chức Võ Bảng hội. Trái lại, Thiên Cơ các sẽ công bố một Dũng Tướng bảng, dựa vào công lao chiến tích của tướng soái toàn thiên hạ để xếp hạng. Nhẩm ngày thì chắc cũng sắp truyền đến Táng Thi đinh rồi.”

“Dũng Tướng bảng sao? Không biết mấy người chúng ta có được vinh hạnh đề danh bảng vàng hay không...”

Đỗ Thải Hà híp mắt, cười cười.

Dũng Tướng bảng...

Có thể nói là thứ phân định thắng bại của cuộc cá cược giữa bọn họ và Nho môn.

Cũng sẽ là thứ giúp cô nàng xác nhận nghi vấn của Trương Mặc Sênh về hành vi của đám Hải Thú thành Tuyết Hoa.

Có thể không chờ mong sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK