Mục lục
Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một đòn của Đặng Tiến Đông nói không hoa lệ thì cũng không đúng, phải nói là hoàn toàn không có một chút kỹ xảo nào cả. Ánh mắt của hắn nhìn về phía Đinh Bật lúc này chính là vẻ thách thức một cách trần trụi.

Hiển nhiên...

Đối với kẻ vừa định đánh lén em gái mình – vảy ngược duy nhất của y, Bạch Mã hầu đã động nộ.

Phải biết, thằng cha này vì em gái có thể chĩa côn về phía quốc quân đại Hoàng, chẳng thèm ngó đến danh tiếng trung nghĩa nhiều đời của gia tộc, phản quốc đi đến Táng Thi Đinh chịu khổ.

Song có câu văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị.

Thế đạo hiện giờ, một khi chân đã vào Vụ Hải rồi thì tu vi của ai cũng như ai, chỉ có đánh mới biết được cao thấp. Đinh Bật tự nhiên không cho là mình thua kém Đặng Tiến Đông bao nhiêu. Hắn thấy đối phương nhìn mình bằng ánh mắt đầy khinh thường, trong lòng đương nhiên là dâng lên một cỗ cảm xúc không phục.

Đinh Bật tự phụ tài không kém người, chính là ngựa quý chưa gặp được Bá Nhạc, chưa có cơ hội thi thố tài năng mà thôi. Lần này, hắn nghĩ hết mọi cách, không từ thủ đoạn, chỉ cầu một trận chiến.

Thành thử...

Đinh Bật thề, phải dùng một trận đánh để người đời biết đến ba chữ Bạch Viên tướng.

Thiết phủ đụng vào ngân côn.

Không một tiếng vang.

Thiết phủ vốn là vũ khí nặng nề, ngân côn dù nhẹ cũng là sắt thép, thế nhưng song phương va chạm, lại không phát ra lấy một âm thanh.

Chiến cuộc vì thế mà trở nên mười phần quỷ dị.

Con mắt của Đinh Bật mở lớn trừng trừng, bao nhiêu ý định về phong hầu bái tướng, danh chấn thiên hạ cơ hồ đều theo một chiêu này mà tan biến.

Chỉ thấy...

Ngân côn và thiết phủ vừa va chạm, lập tức đã dính lấy nhau tựa như bị hàn dính vào nhau vậy.

Đặng Tiến Đông cười nhạt, bắt đầu xoay chuyển ngân côn.

Đinh Bật chỉ cảm thấy một luồng chân khí đáng sợ từ thân phủ chuyền vào hổ khẩu, lan đến cả cánh tay. Hắn hoảng sợ kêu lên một tiếng, nhưng hết thảy cũng đã chậm.

Bạch Mã Hầu động thủ.

Chỉ thấy y khống chế ngọn ngân bổng, bắt đầu xoay chuyển hết vòng này tới vòng khác. Bấy giờ ngọn bổng và lưỡi rìu còn dính vào nhau, Vân Hải Trấn Thiên Côn vừa động, Đinh Bật cũng buộc phải huy động lang đầu thiết phủ chuyển theo, bằng không chắc chắn sẽ bị Đặng Tiến Đông dùng một góc xảo trá xoắn đứt xương cốt cánh tay. Còn như buông tay bỏ vũ khí, vậy thì Đinh Bật dám chắc chưa cần rìu rơi xuống đất, Đặng Tiến Đông sẽ trở ngược ngọn bổng, táng cho mình một côn vỡ đầu nát óc.

Đấu pháp của hắn chú trọng sức mạnh, đại khai đại hợp, luận tốc độ tuyệt không thể bằng Bạch Mã Hầu.

Thế nhưng...



Đối với kẻ đánh lén em gái mình, nào có chuyện Đặng Tiến Đông nương tay?

Chỉ thấy y càng ra tay càng nhanh, Vân Hải Trấn Thiên Côn xoay tròn hết lần này đến lần khác, hết vòng lớn đến vòng nhỏ, tựa như là nước sông cuồn cuộn không ngừng. Nếu Lý Thanh Vân có mặt ở đây chắc chắn sẽ nhận ra côn pháp Bạch Mã Hầu đang sử dụng có mấy phần tương tự với Thái Cực quyền kiếm trong *Ỷ Thiên Đồ Long Ký*.

Bấy giờ...

Chính lúc Đinh Bật nguy hiểm trùng trùng, mắt thấy sắp sửa tàn phế đến nơi, thì từ nơi xa, Vũ Văn Hiên đạp mây cầm Long Cốt Tử Kim Thương đánh tới. Họ Vũ cầm đầu Du Long doanh cũng không phải là hữu danh vô thực, một thương này đâm ra chuẩn xác nhắm vào chỗ ngân côn và thiết phủ giao hội, lập tức đánh gãy cân bằng, khiến hai loại binh khí tách nhau ra.

Đinh Bật kém chút thì bị chiêu “xoay vòng” của Đặng Tiến Đông xoắn nát cả cánh tay, bấy giờ vừa từ chỗ chết mò về, chỉ kịp quăng cho Vũ Văn Hiên một ánh nhìn cảm kích.

Đặng Tiến Đông cười lạnh:

“Vũ tướng quân cũng muốn đến thỉnh giáo Đặng mỗ sao?”

“Hôm qua đã có hẹn, trận đánh hôm nay nói thế nào cũng phải có một phần của tại hạ. Hầu gia nói có phải không?”

Vũ Văn Hiên hoành thương, hoàn toàn không để ý đến lời buộc tội của Đặng Tiến Đông. Dù sao, chuyện hắn muốn lấy một đánh hai cùng Đinh Bật giáp công Bạch Mã Hầu cũng là sự thật, đến thằng nhóc lên ba nhìn vào cũng hiểu.

Mượn cớ chối quanh chỉ khiến kẻ khác thấy hắn chột dạ.

Đặng Tiến Đông cười khẩy:

“Kỳ thực cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Không bằng còn có ai muốn mượn tên tuổi bản hầu dương danh lập vạn đều gọi tới đây đi. Bản hầu mỗi ngày tiếp một người, hẳn là cũng đủ để ta giãn gân cốt.”

“Nói khoác không biết ngượng. Vũ tướng quân! Cùng lên!”

Đinh Bật quát to một tiếng, nâng rìu chém về phía Đặng Tiến Đông.

Vũ Văn Hiên và Bạch Mã hầu đều có chút buồn cười.

Nhìn tên Bạch Viên tướng này giả vờ là kẻ lỗ mãng, chụp cho Đặng Tiến Đông coi thường người ta để lấp liếm chuyện hai người Vũ Văn Hiên lấy nhiều địch ít mà đến khổ chủ cũng chẳng biết nói gì.

Nơi đây trừ Long Thiếu Dương và Đặng Thiền Ngọc còn có ma nào?


Diễn cho ai xem?

Lính lác thủ trong doanh trại nào có đủ tu vi để nghe được chuyện tận trên núi?

Vũ Văn Hiên tuy không quá coi trọng hành động vừa rồi của Đinh Bật, song lúc này cũng biết cần phải chung tay đánh Đặng Tiến Đông. Thế là không cần lên tiếng, y đã xóc thương lên, đâm liên tiếp bốn chiêu về phía Bạch Mã hầu.

Thương pháp của Vũ Văn Hiên không quá cao thâm, nhưng lại vừa vặn che chắn toàn bộ sơ hở của Đinh Bật. Có hắn yểm trợ, Bạch Viên tướng cơ hồ thả tay thả chân, tập trung toàn bộ tinh thần vào công kích, Lang đầu thiết phủ của hắn đánh ra uy thế ngập trời, ẩn ẩn đã có sáu thành oai lực của cặp Lôi Động Lượng Ngân Chùy trong tay Trình Chân Kim.



Đặng Tiến Đông bình thản phất áo bào, Vân Hải Trấn Thiên Côn bấy giờ linh hoạt như rồng trong sóng, lúc vỗ lúc khóa, khi đập khi quét, chiêu số biến hóa tinh diệu khôn lường. Ba luồng chân khí của cường giả Vụ Hải va chạm nhau, Long Thiếu Dương lập tức lăn lộn đầy đất, trên người bám đầy lá khô cát bụi. Đặng Thiền Ngọc đứng sau lưng Bạch Mã hầu tuy cũng có hơi lảo đảo, nhưng hoàn toàn không có dáng vẻ chật vật như Long Thiếu Dương.

Vừa nhìn đã thấy khả năng khống chế chân khí của Đặng Tiến Đông hơn xa hai người Vũ Văn Hiên, Đinh Bật.

Đinh Bật cũng biết luận kỹ xảo mình không phải đối thủ của Bạch Mã hầu, thành thử cũng bất kể ba bảy hai mốt, cứ vác rìu sắt bổ ngang quét dọc, chiêu nào chiêu nấy đều có thế ngàn cân. Đặng Tiến Đông trái lại không dễ gì cứng đối cứng cùng lang nha phủ, khi nhảy lên, lúc nghiêng người, song thủy chung vẫn chưa rời khỏi chỗ đang đứng một bước.

Vân Hải Trấn Thiên Côn trong tay hắn cũng chẳng phải để chơi, càng múa càng ảo diệu, càng đánh càng hung hãn.

Mà cách đánh của Đinh Bật tuy không phải không có hiệu quả, nhưng lại chẳng khác nào đặt Vũ Văn Hiên lên đầu sóng ngọn gió. Vũ tướng quân phải kiệt lực che chắn sơ hở cho Bạch Viên tướng, cơ hồ chẳng khác nào một mình so đấu kỹ thuật với Đặng Tiến Đông cả.

Đinh Bật mới chỉ bổ ra bốn phủ, Vũ Văn Hiên đã phải liên tục hóa giải mười mấy đòn bổng pháp cao thâm vô cùng của Bạch Mã hầu. Lúc này hai bàn tay hắn đã run lên, mồ hôi trên đầu túa ra như tắm, thanh Long Cốt Tử Kim thương tưởng như lúc nào cũng có thể rời tay.

Bấy giờ Vũ Văn Hiên sâu sắc cảm nhận được.

Trận đánh hôm qua hắn thua không oan.

Cho dù không bị bất lợi về binh khí, vô luận là kỹ xảo, lực lượng, tốc độ, tu vi, hắn đều bị Đặng Tiến Đông bỏ xa. Hơn nữa, đấy vẫn chưa phải điều đáng sợ nhất về y.

Bạch Mã hầu tuy bị hai người bọn hắn vây công, nhưng chưa từng di chuyển một tấc, hơn nữa vẫn luôn bảo vệ Đặng Thiền Ngọc sau lưng. Không như bọn hắn, hiện giờ toàn lực ứng phó Đặng Tiến Đông, nào có dư thừa tâm lực quản Long Thiếu Dương trông có giống con chó chết hay không?

Đối đầu với một đối thủ quanh người cơ hồ không có góc chết, khống chế toàn cục trong lòng bàn tay như Đặng Tiến Đông quả thật là bứ nghẹn một cỗ buồn bực ở cổ. Thậm chí, Vũ Văn Hiên còn cảm thấy so với ngày hôm qua bị đối phương dùng một chiêu đánh bại, chiến cuộc hiện giờ càng khó chịu hơn.

Ít nhất hôm qua còn nhanh một điểm, đau ngắn còn hơn đau dài.

Hiện giờ, gã cảm thấy mình chẳng khác nào con khỉ nhảy loi choi, còn Đặng Tiến Đông là chủ sạp mãi võ đang cầm cái dây buộc quanh cổ mình. Vô luận Vũ Văn Hiên gã nhảy múa tưng bừng thế nào đều không thể thoát khỏi khống chế của đối thủ.

Nói câu khó nghe...

Là hắn đang có xu hướng bị đối phương đánh cho trầm cảm.

Mà Đinh Bật tuy mặt ngoài uy dũng phi phàm, đánh cho Đặng Tiến Đông “không dám đối cứng”. Thằng cha Bạch Viên tướng này cũng biết điều này, luôn miệng bô bô khiêu khích.

Nhưng cả ba người đều có thành tựu trong võ nghệ, đương nhiên là nhìn ra cái loại thượng phong này của Đinh Bật chẳng qua là bề ngoài, như phù dung sớm nở tối tàn mà thôi. Nếu hắn không thể động vào đối thủ, tận dụng ưu thế sức mạnh một chiêu bại địch, vậy thì càng kéo lâu bao nhiêu, thể lực của hắn hao hụt càng nhanh hơn đối thủ bấy nhiêu.

Mà một khi Đinh Bật kiệt sức lỏng tay, muốn thở một hơi, vậy thì chính là lúc hắn phải đối mặt với thế phản công như sấm sét của Đặng Tiến Đông.

Đây là điểm yếu chung của kẻ có lối đánh nghiêng về sức mạnh, không thể thay đổi.

Càng đáng chết hơn, ấy là hiện giờ cả thể lực lẫn tâm lực của Vũ Văn Hiên đều tiêu hao nhanh chẳng thua gì Bạch Viên tướng. Đặng Tiến Đông hiển nhiên là sớm nhìn ra kiểu đánh như trâu húc mả của Đinh Bật không kéo dài được, nên chỉ tập trung công kích về phía Vũ Văn Hiên.

Bổng nào bổng nấy đánh ra, Vũ Văn Hiên đón chiêu đều cảm thấy hai tay muốn gãy, hơn nữa còn phải khổ tâm suy tính mới phá giải được.

Nếu còn kéo dài, vậy thì hắn cách cái chết chẳng còn xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK