Nguyễn Đông Thanh thở dài, tự hứa với lòng lần sau sẽ không tiết lộ thành tựu khoa học của địa cầu một cách vô tội vạ như vậy nữa.
Hắn cũng không lo sẽ đánh vỡ sự cân bằng của Huyền Hoàng giới, nhất là sau khi lờ mờ đoán được có một kẻ sau màn đang kìm hãm sự phát triển của nơi đây. Thế nhưng, khi không khiến một đám đại sư tông sư đức cao vọng trọng lâm vào cảnh hoài nghi nhân sinh hàng loạt thì cũng không tốt lắm.
Bích Mặc tiên sinh của chúng ta lắc đầu, nói:
“Hoắc đại sư chớ có nói thế, tại hạ thực lòng không dám nhận. Thỉnh giáo gì đó thì xin miễn đi. Nếu đại sư không ngại để tại hạ chiếm lợi, vậy hai ta thảo luận ngang hàng, học hỏi lẫn nhau, không biết có được chăng?”
“Lấy bản lĩnh của ngài thì còn cần học gì ở lão hủ nữa? Có câu học vô tiên hậu, đạt giả vi tôn, lần này lão hủ đến thỉnh giáo, sao có thể ngồi ngang hàng cùng ngài được? Tiên sinh, có một câu lão hủ muốn nói, mong ngài đừng trách. Khiêm tốn khiêm nhường có nhiên là chuyện tốt, nhưng quá khiêm tốn thực ra cũng không khác gì nói móc. Thậm chí tính sỉ nhục còn cao hơn.”
Hoắc Trường Ca cau mày, nói.
Nguyễn Đông Thanh cười:
“Hoắc đại sư dạy phải, nhưng cũng có một câu rằng ba người cùng đi, tất có thầy ta. Vẫn nói bể học vô bờ, chẳng nhẽ không thể học hỏi kẻ tài không bằng mình sao?”
Bích Mặc tiên sinh của chúng ta nói xong, thầm lấy làm cao hứng trong lòng. Những lời này tính ra là văn mẫu, Nguyễn Đông Thanh soạn mấy ngày mới xong, chính muốn dằn lưng dùng dần. Dù sao, hiện giờ cái chuyện của Phật đạo, rồi thì những chuyện đạo văn Truyền Kỳ Mạn Lục hắn có miệng cũng không tài nào chối được nữa. Đã như thế, còn chẳng bằng chuẩn bị sẵn văn mẫu, gặp chuyện tương tự như với Hoắc Trường Ca thì lập tức lôi ra dùng.
Hoắc Trường Ca nghe xong, hơi ngẩn ra, lại cười phá lên:
“Xem ra lão hủ vẫn bị mấy cái tôn ti thứ bậc của Nho gia khốn nhiễu, rơi vào tiểu đạo. Còn may nhờ có tiên sinh chỉ điểm.”
Lần này đến lượt Nguyễn Đông Thanh giật mình đứng hình mất một lát. Quả thực, hắn không ngờ Hoắc Trường Ca đến mức này rồi còn có thể mượn ý khen ngợi gã.
Ở thời hiện đại, từng có người thắc mắc vì cớ gì nhà Tống chiếm gần 1/3 GDP toàn cầu, điều kiện để khởi phát cách mạng công nghiệp, tư bản chủ nghĩa vượt xa phương tây thời kỳ Phục Hưng, nhưng lại không thể bước ra một bước cuối cùng. Chủ đề này hiện giờ vẫn gây tranh cãi trong giới sử học quốc tế.
Mà câu nói của Hoắc Trường Ca, vô hình trung, lại ứng với một trong những giả thuyết của giới sử học: căn tính dân tộc.
Người Trung Quốc nói riêng, bốn nước đồng văn nói chung đều bị ảnh hưởng bởi Khổng Nho, khuyến nông ức thương, cho là chân lý nằm ở quá khứ, noi theo thánh nhân là được. Tư tưởng này trong ngắn hạn quả thật có thể khiến xã hội ổn định, nhưng nước đứng lâu thành ao tù, ổn định lâu thành trì trệ.
Dần dần, Nho giáo trở thành cái cùm kìm hãm toàn bộ thiên hạ.
Nguyễn Đông Thanh đang nghĩ ngợi vẩn vơ, đầu óc trên mây trên gió thì sau lưng đã nghe tiếng Hàn Thu Thủy cất lên:
“Tiên sinh, ngài định giảng nguyên lý của hư không tạo lôi sao? Tiểu nữ cũng muốn nghe!”
Hàn tiểu thư nhe răng mèo, giơ tay, la hét muốn dự thính. Dáng người cô nàng vốn nhỏ bé, bây giờ vì phấn khích mà nhảy tưng tưng lên, loi cha loi choi, khiến người ta thấy mà buồn cười.
Hàn Thu Thủy lại nguýt Dư Tự Lực một cái, phẩy phẩy tay như người ta đuổi ruồi:
“Này! Còn không đi kéo mấy cái ghế đến đây? Chẳng nhẽ nhà ngươi định để Hoắc đại sư ngồi xổm nghe giảng sao?”
Dư Tự Lực trông vẻ đắc ý của cô nàng mà nghiến răng trèo trẹo, song cũng biết hiện giờ không phải thời điểm chấp nhất những chuyện này. Thành thử, Dư ngỗ tác chỉ khẽ hừ một tiếng, rồi cũng nhanh chóng chuẩn bị ghế ngồi.
“Ghế xếp” cũng được Nguyễn Đông Thanh mang đến thành Bạch Đế, giờ xuất hiện lại khiến Hoắc Trường Ca tấm tắc một phen.
Cứ như thế...
Nguyễn Đông Thanh bắt đầu lục lại trí nhớ, giảng giải về nguyên tử, phân tử, ba hạt cấu tạo nguyên tử. Ba vị thính giả nghe cái gì mà vật chất, cái gì mà ê-lếc-tron, pờ-rô-ton, nêu-tơ-ron, mang điện, cái gì mà hạt nhân nguyên tử. Dư Tự Lực thì còn đỡ, dù sao cũng đã được Nguyễn Đông Thanh ném cho một cuốn sách giáo khoa hóa học và bảng tuần hoàn rồi, nhưng trong tai Hoắc Trường Ca và Hàn Thu Thủy thì những lời này chẳng khác nào sấm mùa xuân.
Rung động...
Mất hơn nửa ngày, cuối cùng Nguyễn Đông Thanh cũng giải thích xong nguyên lý sinh điện của nam châm và cuộn dây đồng.
Hàn Thu Thủy liếm môi một cái, lẩm bà lẩm bẩm:
“Nói như vậy, thì có thể sử dụng khống chế phân tử kim loại, tạo thành lớp phủ được không?”
Con bé này đã nhảy thẳng đến phản ứng tráng gương rồi?
Bích Mặc tiên sinh của chúng ta trợn mắt, cảm thấy lúc này hắn chẳng khác nào học sinh cấp ba giảng bài cho giáo sư tiến sĩ vậy. Dư Tự Lực không lên tiếng, song nhìn dáng vẻ trầm tư của cậu chàng, hẳn nhiên là lần nghe giảng bài này cũng có lợi không nhỏ.
Hội thiếu niên nam nữ đều có thu hoạch, Nguyễn Đông Thanh bèn chuyển dời ánh mắt về phía Hoắc Trường Ca:
“Hoắc lão có gì muốn hỏi nữa không?”
“Ngày hôm nay được thỉnh giáo tiên sinh, tựa như tiên âm quán nhĩ. Lão hủ muốn về suy nghĩ thật kỹ vài hôm, rồi mới trả lời, không biết có được không?”
“Chuyện ấy đã hẳn...”
Nguyễn Đông Thanh cười cười, thầm nghĩ phản ứng như vậy mới đúng là phản ứng của con người chứ.
Té ra ở đây không chỉ có một mình hắn không phải thiên tài.
Bích Mặc tiên sinh của chúng ta âm thầm cao hứng.
Đương nhiên...
Ba ngày sau, Hoắc Trường Ca lần nữa đến thỉnh giáo, cơ hồ là đập nát những suy nghĩ này của Nguyễn Đông Thanh.
oOo
“Như tiên sinh nói thì vạn vật từ đất đá đến cỏ cây, từ không khí đến sắt thép đều được cấu thành từ phân tử, phân tử tạo nên từ nguyên tử, nguyên tử lại do ba loại hạt này cấu thành. Số lượng ‘hạt’ khác nhau mà tạo nên nguyên tử khác nhau, nguyên tử khác nhau tạo nên vật khác nhau.
“Vậy vì cớ gì cùng do ba hạt tạo nên mà thành, chỉ khác số lượng, tại sao hai nguyên tử con lại chỉ đứng cạnh nhau mà không hợp nhất lại làm một, từ đấy phát sinh chất biến? Ngược lại, vì sao không thấy một nguyên tử lớn phân rã làm nhiều nguyên tử con?
“Nếu vật này có thể giống như tiên sinh nói mà biến thành vật kia, từ vải hóa thành sắt, vậy thì thế gian há chẳng phải vô cùng hỗn loạn, không thể chuyển vận được sao?”
Lão ngừng một chốc, đoạn dè dặt:
“Trước đây tiên sinh từng hư không tạo ra một vụ nổ đánh tõe Phật đạo, phải chăng là sử dụng nguyên lý này?”
Nguyễn Đông Thanh nghe Hoắc Trường Ca tường thuật “báo cáo thu hoạch” mà mắt trợn ngược lên, nhìn lão trân trân.
Trên mặt âm ỉ đau.
Mẹ nó...
Hôm trước vừa nói lão là người thường, hôm nay lão đã suy một ra ba, từ lực điện từ suy thẳng ra phản ứng nhiệt hạch, phân hạch, chạm đến lực nguyên tử mạnh và lực nguyên tử yếu? Bốn lực cơ bản của vũ trụ, trừ lực hấp dẫn ra đã bị Hoắc Trường Ca chạm đến ba cái.
Nhiêu đó thì cũng thôi, dù sao cũng là lý thuyết, từ sách vở đến thực tiễn hãy còn một quãng đường dài. Thế nhưng Hoắc Trường Ca còn đoán được ngày đó hắn sử dụng phản ứng nhiệt hạch cho nổ bom Sa Hoàng trên Phật Đạo?
Giờ khắc này, Nguyễn Đông Thanh lập tức liệt Hoắc Trường Ca vào dạng “phần tử nguy hiểm”.
Chẳng những thằng cha này có khả năng trở thành Oppenheimer bản dị giới, mà kẻ đầu têu tất thảy là hắn cũng rất có khả năng sẽ bị thế lực sau màn kìm hãm Huyền Hoàng giới sờ gáy.
Đừng tưởng Nguyễn Đông Thanh gần đây không học khôn lên chút nào, vẫn là một con gà mờ ru rú ở Lão Thụ cổ viện.
Làm ngoại giao một thời gian, dù chỉ là bất đắc dĩ, song Bích Mặc tiên sinh cũng đã có thể lờ mờ nhận thấy nền chính trị Huyền Hoàng giới cũng có phái diều hâu tồn tại. Một khi thứ vũ khí kinh khủng như bom nhiệt hạch rơi vào tay đám người này, Nguyễn Đông Thanh thực sự không dám tưởng tượng bọn hắn sẽ làm ra cái chuyện gì. Bất giác, gã nhớ lại lời mà giới sử học nói về nước Đức của Hít-le “con hổ đói đến bàn tiệc muộn”.
Chính lúc hắn còn đang nghĩ xem phải ổn định phần tử nguy hiểm Hoắc Trường Ca thế nào, thì vị luyện khí đại sư này đã lên tiếng:
“Nhìn sắc mặt của tiên sinh, lão hủ cũng đoán được phần nào rồi. Có câu người sang ở biết tự hiểu lấy mình, cảm ơn tiên sinh đã chỉ giáo. Hoắc mỗ dẫu có thịt nát xương tan, cũng sẽ báo đền ân đức.”
“Hoắc... đại sư quá lời.”
Mặt Nguyễn Đông Thanh méo xẹo, chỉ có thể miễn cưỡng rặn ra một nụ cười khó coi.
Vốn là gã còn định khuyên lão đừng tiếp tục tìm hiểu, nhưng Hoắc Trường Ca đã tự xin lui một bước, bây giờ gã còn đuổi theo không nhả thì thật là không phải phép, dễ khiến hai bên trở mặt.
Bích Mặc tiên sinh của chúng ta lúc này lại cái khó ló cái khôn, thông minh đột xuất. Gã hắng giọng một cái, nói:
“Thực ra... nói đến lại xấu hổ. Quả thực là tại hạ có chuyện muốn nhờ cậy đại sư.”
“Chuyện của tiên sinh, không dám xem nhẹ, mời tiên sinh phân phó.”
Trông thấy Hoắc Trường Ca thẳng lưng, nghiêm túc nhìn về phía mình, Nguyễn Đông Thanh bấy giác thấy chột dạ, tay chân cũng lóng ngóng. Thực ra, gã chỉ muốn lợi dụng chuyện này di dời lực chú ý của lão, để lão nghiên cứu thành công bom hạt nhân muộn ngày nào thì hay ngày ấy mà thôi.
“Chuyện này tại hạ cũng đã nhờ Hàn cô nương, nhưng lâu rồi chưa có kết quả. Nếu đại sư có thể trợ giúp một hai thì thật không còn gì bằng.”
Thế là...
Chuyện chế tạo sạc điện thoại cũng được Nguyễn Đông Thanh vứt cho Hoắc Trường Ca.
Số chương còn lại hôm nay: 1 chương chính truyện.