Lại qua mấy ngày, Tạ Hàn Thiên cưỡi mây đáp xuống ngọn núi vô danh.
Lần này, đi cùng với y còn có một cô gái tuổi chừng trên dưới ba mươi, áo trắng như tuyết, thắt lưng dắt một thanh trường kiếm, kiếm tuệ treo hai quả chuông vàng. Nàng ta hơi đảo mắt, phát hiện ba người Lý Thanh Vân quả thực sinh hoạt ở chốn này, không khỏi lấy làm kinh hãi. Mới đầu, lúc tình lang nói Lão Thụ cổ viện xuất hiện một vị cao nhân, nàng ta còn chưa tin.
Nhưng về sau trong tông môn có hậu bối và trưởng lão tận mắt chứng kiến, khiến nàng càng thêm hiếu kỳ, bèn quyết định tự mình đến bái phỏng một phen.
Tạ Hàn Thiên cười, nói:
“Dung nhi, nhìn, ca ca không lừa muội đúng chứ?”
“Còn phải xem đã.”
Cô gái thản nhiên đáp, sau đó rảo bước về phía ba thiếu niên nam nữ đang ngồi dưới chân núi.
Sau khi có thêm Đỗ Thải Hà, Nguyễn Đông Thanh bèn xắn tay xây dựng lên một cái xóm nhỏ dưới núi. Mấy căn nhà gỗ đơn sơ, thêm một cái bếp lửa lộ thiên chính giữa, hàng rào gỗ xinh xắn nằm nép bên dưới hai hàng trúc ven đường, đối diện bên kia con đường nhỏ là ao cá, chuồng gà, khung cảnh vừa thanh nhã thi vị, vừa mộc mạc đơn sơ.
“Con gà dù chết tiệt! Ngươi còn dám làm chết gà mái một lần nữa thì đừng trách bà đây cho lên vỉ nướng!”
Tạ Thiên Hoa miệng chửi, chân đuổi, mười đầu ngón tay phóng thanh sắc thần quang bắn về phía một con kê tinh, đuổi nó chạy thục mạng quanh sân.
“Tha mạng! Tha mạng!”
Con gà kêu thất thanh, nhưng không tài nào nhảy ra khỏi hàng rào được, đành phải hộc tốc chạy trốn.
Lý Thanh Vân đứng trong rừng trúc, song chưởng vung ra, trong không khí mơ hồ có tiếng rồng gầm, bắt đầu đánh về phía một cây trúc.
Bành!
Cái cây lắc lư nhè nhẹ, sau đó hoàn toàn không có động tĩnh gì.
Cuối cùng, Đỗ Thải Hà ngồi trước bàn đá, vừa cau mày, vừa lấy một cái que hí hoáy vạch trên mặt đất.
Tạ Hàn Thiên rảo bước đi tới, cười:
“Thiên Hoa!”
“Chú hai?”
Tạ Thiên Hoa hếch mũi, phủi bụi bám trên người, sau đó dí quả đấm về phía con gà tinh, hàm ý bảo nó chờ đấy. Cô nàng bấy giờ mới nhẹ nhàng tung mình chạy về phía Tạ Hàn Thiên.
“Ha ha. Con gà tinh nhỏ bé kia làm gì mà để cháu ngoan của chú tức tối thế?”
“Còn không phải do con dâm kê này không biết nặng nhẹ, cứ vài ngày lại làm chết gà mái hay sao? Sư muội tính ra, tháng này tiểu viện đã hao hụt gần trăm đồng tiền rồi. Không cho nó một bài học sao được?”
Tạ Thiên Hoa trừng mắt về phía con gà trống, nghiến răng.
Nếu không phải cô nàng còn đang cần nó để nghiên cứu cái khái niệm “chọn lọc nhân tạo” trong sách, thì Tạ Thiên Hoa sớm đã cho con gà kia biến thành một nồi thịt kho rồi.
“Tiên sinh thiếu tiền?”
Tạ Hàn Thiên trợn mắt, tự hỏi tại sao tồn tại tầm cỡ như Bích Mặc tiên sinh lại chi li từng đồng một.
Bấy giờ, lại có người lên tiếng xen vào:
“Sư phụ tự coi mình là phàm nhân, đương nhiên cũng muốn kiếm từng đồng từng đồng một bằng sức người phàm. Nếu không, chẳng phải tu nửa mùa hay sao?”
Người lên tiếng là Đỗ Thải Hà.
Tạ Hàn Thiên nghĩ kỹ lại, cảm thấy quả thực lúc đến tiểu viện, thứ nước trà Nguyễn Đông Thanh dùng để tiếp khách cũng bình thường đến cực điểm, bấy giờ mới chặc lưỡi khen phải.
Chưa đợi gã lên tiếng, cô gái mang kiếm đi cùng đã gật đầu:
“Hoàng đế có thể bỏ hết tiền tài về làm thứ dân, xem ra tâm cảnh của vị tiền bối này vượt xa tưởng tượng.”
Ở Huyền Hoàng giới cũng có lưu truyền truyền thuyết của một số cường giả quy ẩn, thể ngộ hồng trần, sau đó tùy tiện ban thưởng cơ duyên, bài bố đại cục. Động một tí là thưởng thánh dược, hở một cái là trà ngộ đạo.
Nói dễ nghe, là rộng lượng.
Nói khó nghe, là ra vẻ.
Quả thực không khác gì quan lớn về “vui thú điền viên”, sống như “dân thường”, nhưng trên người lại mang theo vài xe báu vật cả.
Đỗ Thải Hà nhìn về phía cô gái, hỏi:
“Xin hỏi tiền bối đây là?”
“Kiếm Trì – Lâm Phương Dung, hôm nay đến bái phỏng tiền bối.”
Cô gái áo trắng cung tay, cười, làm lễ ngang hàng, không hề coi bản thân là tiền bối.
Đỗ Thải Hà trợn mắt, miệng nhỏ hơi há ra, kinh ngạc không thôi. Thứ nhất, cô nàng không tài nào tin nổi có ngày lại gặp được cự đầu cỡ này. Thứ hai, Lôi Đình Kiếm Tổ - một trong ba cự đầu của Kiếm Trì – Lâm Phương Dung, mang tiếng là công kích mạnh nhất trong tam tổ, lại là một cô gái nhìn như nhu nhược dịu dàng.
Tạ Thiên Hoa sớm biết ông chú nhà mình có quan hệ mờ mịt với Lôi Đình Kiếm Tổ, nên không tỏ ra kinh ngạc, mà trả lời:
“Sư phụ vào thành dạy học, có lẽ trước giờ chiều sẽ không quay lại. Nếu kiếm tổ có chuyện khác cần làm, không bằng ngày khác trở lại?”
“Không vội. Không vội.”
Lâm Phương Dung cười, khoát tay.
Nàng ta vẫn biết hậu bối của Kiếm Trì và hai vị đệ tử của Bích Mặc tiên sinh – Lý Thanh Vân và Tạ Thiên Hoa không hợp nhau lắm.
Song, xưa nay chuyện của hậu bối, kỳ thực không liên quan đến thế hệ trước, càng không thể vì đó mà kéo cả một thế lực xuống nước. Thành thử, trừ bỏ một số tán tu, Huyền Hoàng giới cơ hồ rất ít xuất hiện trường hợp tiền bối không cần mặt mũi đến hỏi tội một hậu nhân. Trái lại, cũng rất ít khi có chuyện thiên tài quật khởi tìm đến trả thù cả một phương thế lực.
Thế nên, cho dù Lý Thanh Vân và Tạ Thiên Hoa có khúc mắc với Phùng Thanh La thì cũng chẳng can hệ gì tới Kiếm Trì tam tổ và Bích Mặc tiên sinh cả.
Lâm Phương Dung không phải kẻ ngốc.
Trước khi hẹn Tạ Hàn Thiên đến đây, nàng ta đã cho người cẩn thận để ý ải Quan Lâm. Lưu Ảnh thạch có trận đánh giữa Lý Thanh Vân và quỷ đói nàng ta cũng đã xem không dưới mười lần.
Lý Thanh Vân – thứ tử của Võ Hoàng, từ chối lời mời vào Kiếm Trì – Lâm Phương Dung tự nhiên là biết, cũng rõ cậu chàng đã phải trải qua những gì. Chính vì thế, nàng ta lại càng khâm phục tài của Bích Mặc tiên sinh thần bí kia hơn.
Có thể vực dậy Lý Thanh Vân đã bị tước đoạt Võ Thánh chi hồn, phế bỏ tu vi, quả thực là bản lĩnh se rơm thành vàng, mài đá ra ngọc, hóa mục nát thành thần kỳ.
Trong lúc chờ Nguyễn Đông Thanh quay lại, Tạ Hàn Thiên tranh thủ hỏi thăm cháu gái mình, trong khi đó Lâm Phương Dung thì trò chuyện cùng Đỗ Thải Hà.
Cái trước thì không nói, dù sao cũng đã không phải lần đầu tiên đến Lão Thụ cổ viện. Cái sau thậm chí còn bị “chữ số” khiến cho khâm phục sát đất. Bốn phép cộng trừ nhân chia trong mắt cường giả như nàng ta, thế mà lại khái quát hóa được bốn loại quy luật của tự nhiên, thậm chí theo như Đỗ Thải Hà nói, còn chạm đến được cảnh giới “vô cực”.
Không thể không nói, quả thực cao thâm mạt trắc.
Đến lúc nghe nhiêu đó mới chỉ là “da lông”, Lâm Phương Dung cơ hồ chỉ thấy thế giới đảo lộn, hận không thể từ kiếm đạo chuyển sang tu số học.
Nàng mơ hồ càm giác được, số học so với kiếm đạo càng đáng sợ. Tuy hiện tại nàng có thể dùng một kiếm chém rụng vô vàn sao trời, bổ đôi núi non sông biển, thậm chí chém vỡ dòng sông thời không. Nhưng Đỗ Thải Hà một khi tu đạo này đến cùng cảnh giới của nàng, có thể dùng một phép tính trừ tiêu biến kiếm khí, một phép tính chia cắt giảm tu vi của Lâm Phương Dung.
Hơn nữa, đó mới chỉ là “da lông” mà thôi.
Lâm Phương Dung chưa từng coi thường Bích Mặc tiên sinh, nhưng nàng cho rằng đối phương cùng lắm là một lão quái vật cùng cảnh giới với mình, cho dù hơn thì cũng vẫn chỉ gói gọn trong cửu cảnh mà thôi.
Thế nhưng, hiện tại nàng ta dám khẳng định...
Bích Mặc tiên sinh chỉ sợ đã sớm siêu thoát vô danh cửu cảnh, đặt chân vào cảnh giới thứ mười đã vỡ tan tành từ sau Phản Thiên Chi Chiến.
Lâm Phương Dung không chút do dự, lấy trong áo ra một tấm truyền tin phù, ban bố một mệnh lệnh cho Kiếm Trì.
Từ nay không thể đối địch với vị đại năng ở Lão Thụ cổ viện.
Về sau, mặc kệ là bản thân Bích Mặc tiên sinh, hay đồ đệ của y đến thăm, đều phải coi là thượng khách, đối đãi cẩn thận.
Lâm Phương Dung vừa làm xong chuyện này, thì bỗng nhiên nghe thấy từ phía ải Quan Lâm có tiếng bánh xe lọc cọc vang lên. Chỉ thấy trên con đường phủ đầy cát, một cái xe bò thủng thẳng đi về phía ngọn núi vô danh.
Ngồi đánh xe, là một người đàn ông cỡ ba mươi, mặc áo vải gai, tóc buộc củ hành. Gã ngậm trong miệng một nhành cỏ, tay cầm một cái giỏ đan bằng tre, miệng huýt gió mấy cái.
Lâm Phương Dung cau mày.
Sau đó đôi mắt nàng ta trợn to, cơ hồ không dám tin vào chuyện mình đang chứng kiến.
Trong đôi mắt nàng, Nguyễn Đông Thanh hoàn toàn không có một chút ba động của chân khí nào. Nếu sử dụng thần thức theo dõi, thậm chí không thể cảm nhận được gì, ngay cả khi gã đang đứng lù lù giữa trời đất này.
Lâm Phương Dung càng chắc chắn suy đoán của mình.
Chỉ có người đã siêu thoát vô danh cửu cảnh mới khiến cho thần thức của cường giả như nàng ta sinh ra ảo giác, rằng gã không hề tồn tại.
“Thanh Vân, Thiên Hoa, Thải Hà, có lộc ăn!”
Nguyễn Đông Thanh hào hứng hô lớn, sau đó mới phát hiện trước cửa vào núi có đứng hai người một nam một nữ. Người nam trước đây gã đã gặp một lần, là chú của Tạ Thiên Hoa. Riêng người nữ kia thì hoàn toàn xa lạ, hẳn là đến núi vô danh này lần đầu.
Lại nhìn Tạ Hàn Thiên, trộm nghĩ thằng cha này lần trước trông dáng vẻ sặc mùi “suy thận”, bây giờ còn dẫn một cô gái xinh đẹp như hoa đến, rõ ràng quan hệ của hai người chí ít cũng là tình nhân quyến lữ.
Nguyễn Đông Thanh nhảy xuống, chắp tay cười:
“Tại hạ Nguyễn Đông Thanh, xin chào hai vị. Dám hỏi...”
Tạ Hàn Thiên vội vàng đáp lễ, sau đó đưa tay hướng về phía Lôi Đình Kiếm Tổ, giới thiệu:
“Tiên sinh khách khí. Đây là vợ của tại hạ, Lâm Phương Dung.”
“Tiểu nữ bái kiến tiên sinh.”
“Không dám. Không dám. Mời ngồi.”
Nguyễn Đông Thanh cười, sau đó dẫn hai người đến một cái đình nghỉ mát.