Kiều A Bích kể xong chuyện mình thì xe ngựa cũng đã đến nha môn. Tạ Thiên Hoa vỗ vai nàng ta một cái, nhỏ giọng trấn an:
“Yên tâm đi. Chuyện của cô nương, ta sẽ thay mặt hỏi cho ra nhẽ.”
“Tiểu nữ... xin khấu đầu cảm tạ. Đại ơn đại đức của nữ hiệp không cách nào báo đáp.”
Mắt thấy Kiều A Bích lệ nóng lưng tròng, chuẩn bị dập đầu hành đại lễ lần nữa, Tạ Thiên Hoa chỉ biết thở dài.
Trước đây, cô nàng vẫn cho là Huyền Hoàng giới xưa nay hiếm khi xuất hiện chuyện người tu hành lấy tu vi ra bức hiếp phàm nhân, chẳng có ai coi mạng người như cỏ rác mà không bị coi là tà ma ngoại đạo. So với những gì ghi chép về thời thượng cổ, trước Phản Thiên Chi Chiến, khi ấy cường giả coi mạng người như rơm rác, đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Thế nhưng hiện giờ, đi ra ngoài một phen, Tạ Thiên Hoa mới phát hiện...
Té ra, người phàm còn rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, rất nhiều lúc thân bất do kỷ.
Tỉ như Kiều A Bích. Ngoại trừ dập đầu với Tạ Thiên Hoa ra, cô nàng đâu có làm được gì khác? Bất lực chạy trốn, bất lực trước lệnh cha mẹ, bất lực trước hôn nhân sắp đặt, quả thực là vận mệnh long đong, không nằm trong tay mình.
Hơn nữa, đừng nói gì đến Kiều A Bích, ngay cả Tạ Thiên Hoa cũng đâu khá hơn gì? Tuy cô nàng là thánh nữ tộc Thanh Tước, một trong năm thánh tộc, sau này há chẳng phải vẫn bị ép phải rời tộc, truy sát đến tận ải Quan Lâm? Kiều A Bích là phàm nhân, không thể nắm vận mệnh của mình trong tay. Tạ Thiên Hoa tuy xuất thân hiển hách, cũng đâu thể khống chế số mạng của chính mình?
Thấy Kiều A Bích, lại cám cảnh mình, Tạ Thiên Hoa bất giác nhớ đến mấy câu thơ từng nghe sư phụ đọc trong lúc nói chuyện với “sư nương”, thế là buột miệng ngâm:
“Thân em như tấm lụa đào.
Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai?”
“Bên ngoài là ai? Sao dám chặn cửa nha môn?”
Trong lúc cô nàng còn đang cảm thán, đã có một toán nha lại xông ra khỏi nha môn, chạy đến trước mặt Tạ Thiên Hoa. Theo sau là một trung niên mặc quan bào, tuổi chừng ngoài tứ tuần, sắc mặt có mấy phần hốc hác tiều tụy.
Đám gia đinh bấy giờ còn có nửa cái mạng, vừa thấy người trung niên nọ thì vội vàng kêu to:
“Kiều công! Cứu mạng!”
Kiều tri huyện phát hiện con gái mình ngồi trên xe, lại thấy rõ kẻ bị trói sau xe ngựa là ai, giật mình thảng thốt, nói:
"Vị nữ hiệp này, có phải hai bên có hiểu lầm gì hay không? Vì sao lại trói người của Thẩm viên ngoại lại như thế?”
Nếu là lão của hai mươi năm trước, chắn chắn sẽ lập tức nhận định Tạ Thiên Hoa là bên sai quấy, sau đó phái người phối hợp với đám gia đinh, mượn cớ chụp cho cô nàng cái tội bắt cóc thiên kim nhà tri huyện mà tống ngay vào ngục.
Thế nhưng làm quan cũng lâu, Kiều tri huyện cũng học được một kỹ năng thượng thừa:
Nhận diện miếng sắt.
Tạ Thiên Hoa cho lão cảm giác cô nàng không phải người lão có thể đắc tội, cho dù là thân phận địa vị hay tu vi cảnh giới. Đối với Kiều tri huyện mà nói, có những chuyện thà tin là có chứ không tin là không. Hơn nữa từ bấy đến giờ, trực giác của lão chưa bao giờ sai cả.
Tạ Thiên Hoa cười tủm tỉm, nói:
“Bản cô nương phụng chỉ làm việc, đến trấn Thiết Khanh này điều tra chuyện thợ mỏ mất tích. Ấy thế mà cái đám mắt mù này ngang nhiên không coi thánh chỉ ra cái gì, chẳng những chặn đường cản trở, lại còn buông lời ngông nghênh. Kiều tri huyện, ngài định đứng về phía ai?”
Vừa đáp, cô nàng vừa ném một tấm lệnh bài đại biểu cho Từ Vân công công vào mặt Kiều tri huyện. Y tuy chỉ là một huyện lệnh, chức quan bé bằng cái mắt muỗi, đến kinh thành còn chưa đi bao giờ chứ đừng nói là vào cung, thế nhưng làm quan lâu năm, há lại không có mấy phần nhãn lực? Kiều tri huyện vừa thấy một chữ “Ngự” be bé khắc vào mép lệnh bài là bủn rủn cả người, hồn vía lên mây, biết lần này cái đám có mắt không tròng kia đá chân hẳn vào cái chiến xa bọc thép chứ chả phải miếng sắt nữa rồi. Lão nuốt nước bọt, è è gằn từng chữ:
“Là hạ quan thất trách, không nghênh đón từ xa, khiến đại nhân kinh sợ!”
Đoạn, quay sang nhìn về phía nha dịch, quát:
“Bay đâu, mau giải đám tội dân này vào ngục, chờ xét xử!”
Lại quay lại nhìn Tạ Thiên Hoa nói:
“Tiểu thư, không biết nên xưng hô với ngài như thế nào?”
“Bản cô nương họ Đào.”
Cô nàng nghĩ ngợi trong thoáng chốc, kế quyết định không báo tên thật với Kiều tri huyện. Dù sao, họ Tạ ở Huyền Hoàng giới cũng khá là hiếm, cô nàng không dám chắc lão có liên hệ được họ này với tộc Thanh Tước hay không. Thế nhưng kể từ sau chuyện ở thành Đông Thanh với Thanh Tùng thư viện, Tạ Thiên Hoa cảm thấy vẫn nên “cẩn tắc vô ưu” thì hơn, ngay cả khi chưa chắc đã có tác dụng gì với thế lực đang đứng sau giật dây. Còn liệu họ Đào có liên quan gì đến họ Lí của ông sư huynh nào đấy không thì chỉ mình Tạ Thiên Hoa biết.
(Họ Lí của Lí Thanh Vân là cây mận)
Cô nàng hất hàm nhìn về phía Kiều tri huyện, nói:
“Cảm phiền tri huyện đại nhân mời ‘lão gia’ của mấy tên này đến nha môn một chuyến. Bản tiểu thư muốn nghe thử xem vị Thẩm viên ngoại này là ai, có thật là lớn hơn cả quốc quân Đại Yến như lời bọn điêu dân này nói hay không,”
Tạ Thiên Hoa chưa nói hết, đã lấy trong túi ra một viên Lưu Âm Thạch, đoạn truyền chân khí vào. Tức thì, tiếng nói đầy càn rỡ của tên gia đinh cầm đầu đã vang lên rõ mồn một:
“Tao cóc cần biết vương gì pháp gì. Ở cái trấn Thiết Khanh này, lời lão gia nói một thì là một, hai thì là hai. Bay đâu! Bắt!”
oOo
Vừa vào nha môn, Kiều tri huyện đã nhường chủ vị cho Tạ Thiên Hoa, lão thì tự mình ra ngoài đến Thẩm gia trang một chuyến mời tay viên ngoại kia tới.
Vốn lão định tống đám người làm Thẩm gia vào ngục xong thì sẽ lựa lời nói chuyện với Tạ Thiên Hoa, giải quyết êm thấm chuyện này. Dẫu sao, một bên là người Quốc Quân phái tới, một bên là kẻ nắm kế sinh nhai của cả trấn Thiết Khanh này, bên nào Kiều tri huyện cũng không muốn đắc tội. Thế nhưng lão chưa kịp mở lời, Tạ Thiên Hoa đã đưa tang chứng ra, lại trực tiếp ra lệnh cho lão làm việc. Liên quan đến mặt mũi của thánh thượng, có cho Kiều tri huyện thêm chín cái đầu thì lão cũng không dám đứng ra nói đỡ cho Thẩm Tam Vạn, đành tất tưởi chạy đi mời người.
Tạ Thiên Hoa cũng chẳng cần phải chờ bao lâu trong công đường, Kiều tri huyện đã nhanh chóng dẫn một trung niên béo lùn quay về.
Người này để râu ba chỏm, mặc một bộ trường bào đỏ tươi trang trí bằng họa tiết đồng tiền, tay ôm một con cóc vải chỉ có ba chân. Y vừa đưa những ngón tay ú nu như con đuông dừa ra vuốt lưng cóc, vừa nhếch miệng cười xởi lởi, nói:
“Thảo dân Thẩm Tam Vạn, xin ra mắt đại nhân.”
Tạ Thiên Hoa nhìn lão một lượt, lại thử dùng cả thần thức và huyết mạch cảm ứng một phen, nhưng vẫn không nhận được ra điều gì bất thường. Dù cho Thẩm Tam Vạn có là yêu tộc, thì chắc cũng không phải là giống cầm điểu. Cô nàng liền từ tốn nói:
“Thẩm Tam Vạn, ông có nhận ra đám người này không?”
Dứt lời thì vẫy tay, ra hiệu cho nha dịch giải đám gia nhân Thẩm gia vào.
Tuy trên đường đến đây, Kiều tri huyện không kịp nói nhiều, chỉ giải thích qua qua tình hình, nhưng Thẩm viên ngoại cũng không thiếu tai mắt trong trấn Thiết Khanh. Lão chỉ liếc mắt nhìn đám người làm nhà mình một cái rồi liền cười nịnh Tạ Thiên Hoa, nói:
“Hồi đại nhân, đây quả đúng là gia nhân của thảo dân, nhưng...”
Không đợi lão ta kịp nói hết câu, Tạ Thiên Hoa đã ngắt lời:
“Tốt, vậy ông hẳn chính là ‘lão gia’ trong lời của bọn chúng.”
Dứt lời thì Lưu Âm Thạch lại vang lên giọng của tên gia nhân khi nãy:
“Tao cóc cần biết vương gì pháp gì. Ở cái trấn Thiết Khanh này, lời lão gia nói một thì là một, hai thì là hai. Bay đâu! Bắt!”
Tạ Thiên Hoa lại nói:
“Kiều tri huyện, ta nghi ngờ Thẩm Tam Vạn coi thường vương pháp, khi quân phạm thượng, có ý đồ đại nghịch bất đạo, cần lập tức bắt lại điều tra. Nếu trong nhà riêng và các sản nghiệp của Thẩm gia tìm ra được điểm nghi vấn, cần lập tức tấu trình lên thánh thượng. Ngài nói xem, có phải không?”
“Đại... đại... đại nhân, chuyện... chuyện này...”
Kiều tri huyện ấp úng. Thẩm Tam Vạn thì xem chừng còn cuống hơn cả lão, lúc này đã quỳ rạp xuống, nước mắt lưng tròng:
“Đại nhân, oan uổng quá! Oan cho thảo dân quá!”
Đoạn tóm đầu tên gia nhân ghì xuống, mắng:
“Con chó phản chủ này! Ông dạy mày như thế nào mà mày ra ngoài lại nói những lời đại nghịch bất đạo thế hả?!”
“Có câu, ‘không có lửa làm sao có khói’ không phải sao? Thẩm Tam Vạn, nếu ngươi thật sự không làm gì sai, tại sao gia nhân trong nhà có thể khi quân phạm thượng, buông lời đại nghịch bất đạo? Ta thấy, vẫn cứ nên khám xét tư gia và sản nghiệp của Thẩm gia thì hơn!”
Tạ Thiên Hoa lại tiếp tục:
“Lại nói, có oan hay không chả phải cứ khám xét kỹ càng xong là tự khắc sẽ rõ sao?”
“Vậy xin tuân theo ý đại nhân!”
Thẩm Tam Vạn xem chừng không còn lựa chọn nào khác đành cắn răng đồng ý.