“Tàng Phong, tiếp đao!”
Một tiếng nói ấm áp cất lên, một tràng ho khùng khục cuốn lấy ánh đao yêu diễm chém thẳng về phía Nguyên Thủy Đế Tôn.
Chân khí quanh thân hắn bấy giờ chẳng khác nào tuyết trắng đụng phải dầu sôi, tiêu tan bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được. Mà dải ánh đao đỏ thắm kia tựa như trượt qua tấm lụa mỏng, chớp mắt đã trảm đến trước mặt Nguyên Thủy Đế Tôn.
Lần đầu tiên sau một vạn năm...
“Đế tôn” cảm nhận được uy hiếp đến sinh mạng.
Ba ngàn năm trước, Hàn Kinh Vũ tay cầm một trong bản nguyên tứ kiếm – Thạch Kiếm – cũng không thể nào khiến Nguyên Thủy Đế Tôn có được cảm giác này.
Không nghi ngờ gì.
Nếu ánh đao kia chém trúng, hắn cho dù không chết cũng phải bị lột mất một lớp da.
Không còn cách nào, Nguyên Thủy Đế Tôn đành phải nghiêng mình, ngửa cổ ra sau né đao.
Lần đầu tiên kể từ khi Lý Thanh Vân xuất hiện ở dưới đáy sông, Nguyên Thủy Đế Tôn bị buộc phải né tránh mũi nhọn. Mà ngay vào lúc này, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một cái tên. Một cái tên đáng lẽ phải biến mất từ một vạn năm trước cùng bảy người còn lại trong Bát Tướng.
Táng Hoa Sinh – La Phù Sinh.
Nếu là lúc bình thường, hắn cũng chẳng tin kẻ đặt nền móng cho Diệt Đạo của thế tôn, một đao chém sập Vô Tình đạo mà thành danh sẽ tái hiện ở nhân gian. Thế nhưng mới đây thôi, chuyện còn không tưởng hơn đã xảy ra. “Tướng quân” – kẻ đứng đầu của Bát Tướng, người bị đích thân Thiên Đạo xuất quyền xóa bỏ sự tồn tại khỏi Tuế Nguyệt Trường Hà – xuất hiện trong thức hải của hắn.
Chờ lúc hắn ngửa cổ dậy, đập vào mắt Nguyên Thủy Đế Tôn, là một khuôn mặt vô cùng xa lạ.
Một người đàn ông chừng hai mươi tám ba mươi tuổi, mũi cao, tóc dài, khuôn mặt vô cùng thanh tú. Nước da xanh trắng như người bệnh lâu năm, bên môi còn lưu một chút máu giống như vừa mới ho ra đây thôi, khiến khí chất của y lại mang mấy phần “bệnh mỹ nhân”, có một loại mỹ cảm yếu đuối nhu nhược.
Người này không phải La Phù Sinh.
Thế nhưng, đao của hắn xuất ra, lại có áo nghĩa của Diệt Đạo.
Hắn lại gọi Nguyên Thủy Đế Tôn bằng cái tên từ lúc còn chưa bắt đầu Phản Thiên chi chiến – Lý Tàng Phong.
Trong lúc Nguyên Thủy Đế Tôn còn đang ngơ ngác vì lượng thông tin vô cùng khổng lồ vừa mới xảy ra này, thì thanh đao của kẻ nọ đã vung lên lần nữa.
Y lại bổ ra một đao.
Lần này, Nguyên Thủy Đế Tôn cũng đành phải vội vàng lui về sau. Song, do ở thế bị động, nên lần này hắn không tránh được bị một đao chém trúng ngay ngực.
Vết thương không sâu, nhưng bấy giờ cơ thể Nguyên Thủy Đế Tôn chẳng khác nào cái lốp xe bị thủng, chân khí trong người bắt đầu rỉ ra ngoài theo miệng vết thương, hóa thành những làn sương mỏng.
Nguyên Thủy Đế Tôn hít sâu một hơi.
Hắn trừng con mắt độc nhất, nghiến hai hàm răng vào nhau, rít qua kẽ hở ở miệng:
“La Phù Sinh... vậy là, hắn thật sự có cách khiến cho các ngươi sống lại?”
Hiện giờ, Lý Tàng Phong có thể khẳng định.
Kẻ đứng trước mặt hắn tuy ngoại hình không giống, khí chất cũng có chỗ khác biệt, chiêu số bản lĩnh khác một trời một vực.
Nhưng y đích thị là Táng Hoa Sinh – một trong Bát Tướng của thế tôn.
Không vì nguyên nhân nào khác, chỉ vì thói quen là vẫn còn y nguyên.
Năm xưa ở doanh trại của thế tôn, lúc tập dượt võ nghệ, Táng Hoa Sinh thường xuyên dùng kiểu đánh chỉ công không thủ này ép Lý Tàng Phong liên tục lui bước.
Không vì nguyên nhân nào khác...
Chỉ là vì Nguyên Thủy Đế Tôn và La Phù Sinh từng là chiến hữu, nửa thầy nửa bạn.
Nên hắn có thể lập tức nhận ra Táng Hoa Sinh.
“Cái tên đó sớm đã biến mất trong đại chiến vạn năm trước rồi. Hiện giờ, đế tôn đại nhân nên gọi tại hạ là Tô Mộng Chẩm.”
Ép được Nguyên Thủy Đế Tôn lui lại, người đàn ông kia cũng không tiếp tục đuổi đánh mà ngừng bước, đưa tay che miệng ho khùng khục.
Nguyên Thủy Đế Tôn cười gằn:
“Không ngờ gặp lại, ngươi lại trở nên thân tàn ma dại như con ma bệnh thế này. Nếu lúc đó ngươi theo chúng ta...”
“Không có nếu như. Hai đao vừa rồi, là tiếc nuối một vạn năm trước chưa kịp chém. Giờ tại hạ muốn đưa bốn người này ra ngoài, hi vọng ngài Nguyên Thủy Đế Tôn đừng có ngáng đường.”
Tô Mộng Chẩm – La Phù Sinh – xua tay một cái, nói.
Lý Tàng Phong lắc đầu, cười khẩy:
“Ngươi nghĩ mình còn là Táng Hoa Sinh người nào nghe thấy cũng sợ vỡ mật vạn năm trước sao? Tuy không biết thế tôn dùng cách nào để khiến ngươi sống lại, nhưng hiện giờ ta thấy tu vi của ngươi đã không thể quay về Cửu Cảnh Thông Thiên năm xưa, bản thể cũng không còn là Phù Du tộc nữa. Không còn là Phù Du, lấy tu vi đạp Vụ Hải, ngươi tự tin thắng được bản tọa sao?”
“Không thắng được. Nhưng nếu là đồng quy vu tận, tại hạ dám chắc không khó.”
“Ngươi không sợ bản tọa chết nó cũng chôn cùng?”
Nguyên Thủy Đế Tôn nghe hắn nói vậy, giật mình một cái, đưa tay chỉ về phía Lý Thanh Vân.
Hắn không nghi ngờ lời nói của La Phù Sinh.
Phải biết, Diệt Đạo đến Thiên Đạo cũng có thể chém bị thương được, huống chi bọn hắn chỉ là sinh linh mượn nhờ chân khí Thiên Đạo ban cho để tu hành?
Nguyên Thủy Đế Tôn cũng nhìn ra sát khí của cố nhân.
Điều này không khỏi khiến hắn ngờ vực, bất giác nghĩ đến một khả năng đáng sợ.
Thành thử, không thể không lên tiếng thăm dò.
Tô Mộng Chẩm bình thản đáp:
“Đều là hóa thạch biết đi với nhau cả rồi, cần gì phải hỏi cái câu của đám trẻ ranh ba tuổi? Tại hạ cũng không ngại nói cho đế tôn đại nhân biết, nhân quả giữa các ngươi cũng không phải là một chiều. Ngươi không giết được nó, nhưng nó giết ngươi thì không thành vấn đề. Nó chết thì ngươi cũng không sống, nhưng ngươi chết thì nó thọ hai ba trăm tuổi cũng chưa biết chừng. Thế nên... vẫn là bỏ cái ý nghĩ đó đi.”
Nghe gã nói vậy, Nguyên Thủy Đế Tôn cũng sa sầm sắc mặt.
Ban nãy hắn cũng đã nhìn lén được một chút bản chất của dây nhân – quả giữa song phương. Chẳng qua là thời gian quá ngắn, chỉ biết được một chút da lông lặt vặt, không cách nào kết luận được.
Bây giờ có “gợi ý” của Tô Mộng Chẩm, Nguyên Thủy Đế Tôn cũng lờ mờ bắt được manh mối.
“Ban nãy có nghe nói đế tôn đại nhân thích bàn chuyện làm ăn, không bằng chúng ta cũng nói một hồi giao dịch với nhau?”
“Cố nhân đã có lời, không nghe thì bất kính...”
“Ngươi thả chúng ta đi, ta nói cho các ngươi rốt cuộc quan hệ của song phương là thế nào.
“Dù sao hiện giờ chắc hẳn ngươi cũng đoán được mình không giết được nó, cũng không dám tùy tiện động vào ba đứa này. Mục đích cuối cùng của ngươi cũng chỉ là muốn biết bản chất cái mối nhân quả này là gì mới giữ chúng nó lại thôi. Ta nói cho ngươi là được rồi.”
Tô Mộng Chẩm nói xong, lại đưa tay khẽ vuốt lên áo bào, đoạn tiếp:
“Lệ Đao của ta còn chưa bị hủy, nếu thật muốn liều cá chết lưới rách, ngươi cũng không có tự tin sống nổi. Không bằng quả quyết luôn đi.”
“Ngươi uy hiếp ta? La Phù Sinh, ngươi nghĩ ngươi là ai?”
Kỳ thực, Nguyên Thủy Đế Tôn nghe đề nghị của Tô Mộng Chẩm đã sớm động tâm rồi. Quả đúng như lời Táng Hoa Sinh, hiện giờ y đã lâm vào thế kẹt, không dám động bốn người Lý Thanh Vân, lại không dám mang về Đế Mộ.
Song, thả bốn người bọn họ, lại không thể nào nghiên cứu kỹ lưỡng bản chất mối nhân quả giữa đôi bên là gì.
Bây giờ, Tô Mộng Chẩm đột nhiên xuất hiện, thoạt trông là đảo loạn kế hoạch của hắn, song lại bắt đúng chỗ yếu, cho Nguyên Thủy Đế Tôn một cái cớ thả người.
Chẳng qua là, đàm phán giữa đôi bên đi.
Đương nhiên là phải có kỳ kèo mặc cả.
Nguyên Thủy Đế Tôn đã sống vạn năm, vừa nghe là bắt ngay được mấu chốt trong lời nói của đối thủ.
Tô Mộng Chẩm chỉ đáp ứng sẽ nói cho hắn biết bản chất dây nhân quả là gì, chứ không đề cập gì đến chuyện gỡ bỏ hoặc hóa giải. Mà hiển nhiên, cái trước cũng chỉ là bước đầu tiên, cái sau mới là mục đích sau cùng của Nguyên Thủy Đế Tôn.
Mà thái độ giả vờ cường ngạnh, chuẩn bị kỳ kèo mặc cả này của Nguyên Thủy Đế Tôn sao có thể qua được con mắt của Táng Hoa Sinh?
Chỉ nghe Tô Mộng Chẩm cười khẽ một tiếng, nói:
“Ta là một kẻ không sợ chết. Trái lại, Lý Tàng Phong, ngươi ăn trên ngồi chốc cả vạn năm rồi, bỏ được xuống sao?”
Nói đến nước này, Nguyên Thủy Đế Tôn không thể không xám xịt nhận thua.
Hắn biết đối phương nói đúng.
Vạn năm nay làm bá chủ sau màn ở Huyền Hoàng giới, sớm đã quen chuyện chỉ điểm thiên hạ, ở trên vạn người, cho dù là Nguyên Thủy Đế Tôn cũng không thể nói bỏ là bỏ được.
Từ kiệm thành sang thì dễ, từ sang thành kiệm khó khăn.
Nguyên Thủy Đế Tôn tiếc rẻ địa vị và quyền lực đang nắm trong tay, từ đó mà sinh ra lòng sợ chết. Trước đây, hắn nằm ngoài nhân quả của Huyền Hoàng giới, hoàn toàn không có nỗi lo này.
Nhưng Táng Hoa Sinh tái hiện nhân gian lập tức khiến trong lòng Lý Tàng Phong đánh lên hồi chuông báo động.
Vua còn thua thằng liều.
Cuối cùng, Nguyên Thủy Đế Tôn cũng đành phải chấp nhận điều kiện của Tô Mộng Chẩm.
Kẻ sau cười phá lên, không cẩn thận lại ho lên khùng khục một tràng dài. Vừa gập người xuống ho, gã vừa thầm oán giận Nguyễn Đông Thanh vì nguyên cớ gì lại cho hắn một tấm thân bệnh tật đầy người thế này.
Táng Hoa Sinh ho xong, mới lên tiếng:
“Đơn giản thôi, Lý Thanh Vân chính là kiếp trước của Lý Tàng Phong.”
Ngay từ đầu, Nguyên Thủy Đế Tôn cho rằng đám người Lý Thanh Vân chính là “kiếp sau” đáng nhẽ phải tồn tại của bọn hắn, được thế tôn thôi diễn ra.
Thành thử, hắn dò xét kiếp trước của đám Tạ Thiên Hoa, xem có tìm được Âu Dương Ngọc, Thải Hà tiểu thư và Mặc Sênh công tử không.
Hắn cho là bọn hắn – những kẻ đã sống cả vạn năm – là nhân. Đám thiếu niên vừa nứt mắt kia là quả.
Không ngờ, sự thật lại hoàn toàn trái ngược.
oOo
Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của truyenyy để tra cứu cho tiện.
Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!