Mục lục
Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồ Ma Huyền Nguyệt bước về phía căn phòng gỗ nhỏ nằm biệt lập một góc ở phủ thành chủ. Tương truyền, nơi đây chính là căn phòng khi xưa kẻ gây ra Nguyên Tội đã từng sinh sống, bỏ hoang không biết đã bao lâu. Mãi đến gần đây Nguyễn Đông Thanh nhậm chức quan Tiếp Sứ, phải thường xuyên ở trong thành, ít khi về Lão Thụ cổ viện, Vũ Tùng Lâm mới đánh bạo mở niêm phong, biến Cấm Phòng thành thư phòng của vị Bích Mặc tiên sinh này.

Thành chủ thành Bạch Đế gật đầu chào người cơ quan Hồng Đô đang đứng canh ngoài cửa một cái, đoạn nói:

“Hồng Đô cô nương, có thể vào thông báo một tiếng hay chăng?”

Cô mèo máy nhướn mày, dùng ánh mắt ngờ vực nhìn về phía Hồ Ma Huyền Nguyệt, đoạn nói:

“Không biết thành chủ đến tìm tiên sinh nhà tôi là có chuyện gì? Nếu không có gì quan trọng, xin thành chủ cứ nói, Hồng Đô sẽ chuyển lời cho tiên sinh.”

Cô nàng ngừng một thoáng, lại nói:

“Vẫn mong thành chủ thông cảm. Tiên sinh vừa mới bị ám sát, mà hiện giờ Đỗ tiểu thư lại đang ngồi tù ở chỗ ngài. Hồng Đô thân là hộ vệ, có chức trách bảo đảm an toàn cho tiên sinh, thành thử không thể để người chưa rõ bạn hay thù như thành chủ vào gặp tiên sinh được.”

Hồ Ma Huyền Nguyệt thở dài:

“Tiểu nữ vốn là muốn đến tạ tội, thế nhưng Hồng Đô cô nương đã nói như vậy, Huyền Nguyệt cũng chẳng còn biết nói gì. Vậy tiểu nữ xin cáo từ trước, những mong Hồng Đô cô nương chuyển lời đến tiên sinh giúp cho.”

Hồng Đô vừa gật đầu, đang định đuổi khách, thì đã nghe trong căn phòng sau lưng có tiếng nói vọng ra:

“Hồng Đô, bên ngoài có khách à?”

Cô mèo máy giật mình, cuối cùng thở dài một hơi, đáp:

“Tiên sinh, có Hồ Ma thành chủ đến bái phỏng, không biết có...”

“Thành chủ đến thì tốt. Mau mời vào!”

Hồng Đô nghe vậy, bèn hạ giọng:

“Tiên sinh đã lên tiếng, chắc hẳn là tự có sắp xếp của mình, tiểu nữ cũng không tiện cản đường cản lối nữa. Hồ Ma thành chủ, xin chớ trách. Mời.”

“Cô nương làm đúng chức trách của mình mà thôi, tiểu nữ nào dám trách cứ?”

Hồ Ma Huyền Nguyệt nói lời khách sáo một câu, đoạn nhẹ nhàng đi qua Hồng Đô, đẩy cửa vào. Chỉ thấy căn phòng gỗ bị niêm phong nhiều năm ở phủ thành chủ lúc này đã được dọn dẹp cẩn thận, cách bài trí thì mười phần đơn sơ mộc mạc. Một bên là tủ sách, chính giữa là bàn giấy dùng để làm việc, bên còn lại mắc một cái võng.

Nguyễn Đông Thanh ngồi bên bàn làm việc, trước mặt là một đống giấy tờ xếp lộn xộn, gác trên nghiên mực là một cây bút. Cán bút có vết răng cắn hằn vào thân gỗ nham nham nhở nhở, vừa nhìn là biết ngay thủ phạm là ai.

Vừa thấy y thị, Bích Mặc tiên sinh đã đứng lên, vái chào:

“Hạ quan bái kiến châu chủ. Không biết lần này châu chủ đến tìm hạ quan là có gì muốn chỉ giáo?”

“Tiên sinh quá lời. Lần này tiểu nữ đến chính là để tạ tội chuyện của cao đồ.”

Nguyễn Đông Thanh nghe thấy quả nhiên là đến vì chuyện của Đỗ Thải Hà, vội vàng đứng thẳng dậy, hỏi:

“Thành chủ, không biết nghịch đồ thế nào, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”



Vốn là hôm vừa nghe tin Đỗ Thải Hà bị bắt vào ngục, Bích Mặc tiên sinh cơ hồ quýnh cả lên, vội vàng chạy đi định tìm gặp Hồ Ma Huyền Nguyệt hỏi thăm một chút. Nhưng đến giữa đường, gã mới ngừng lại, sau đó ép bản thân quay về.

Không phải Nguyễn Đông Thanh không lo cho đệ tử, mà gã sợ vạn nhất Đỗ Thải Hà thực sự gây chuyện thị phi, thành Bạch Đế bắt đúng người đúng tội. Gã đến nói chuyện, nhờ vả Hồ Ma Huyền Nguyệt thả người, vậy há chẳng phải lạm quyền làm bừa hay sao?

Cháu nó ở nhà ngoan lắm bản dị giới à?

Hiện tại, thành chủ thành Bạch Đế chủ động đến gặp, lo lắng trong lòng có chỗ phát tác, thế là Nguyễn Đông Thanh cơ hồ nhảy cẫng lên, không chờ nổi hỏi thăm chuyện của Đỗ Thải Hà.

Hồ Ma Huyền Nguyệt gật đầu, nói:

“Không giấu gì tiên sinh, sau khi bản thành chủ đọc lại sổ sách, cảm thấy vụ án này có nhiều điểm khả nghi, thế nên đã lệnh cho kẻ dưới chạy đến thành Bạch Đế thả người. Ngoài ra... Chưởng Ấn quan làm việc vô năng, hàm oan người tốt, xử án hồ đồ, đã bị tiểu nữ biếm làm thường dân.”

Nói đến câu cuối cùng, nàng ta cơ hồ cắn răng lại, thế nhưng cuối cùng cũng không thể không nói.

Nguyễn Đông Thanh nghe thế, “à” một cái, gật đầu:

“Hồ Ma thành chủ làm việc nghiêm minh, trong cái thế đạo cướp đêm là giặc, cướp ngày là quan này mà vẫn giữ vững bản tâm, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, quả thực là tấm gương sáng để tại hạ học theo.”

Hồ Ma Huyền Nguyệt:

“...”

Không! Nhà ngươi mới làm việc nghiêm minh, cả nhà ngươi mới gần bùn chẳng hôi tanh mùi bùn!

Trong mắt y thị, Nguyễn Đông Thanh há lại không nhìn thấu hết thảy? Thành thử, lời khen của Bích Mặc tiên sinh rơi vào tai của Hồ Ma thành chủ lại vô cùng khó nghe, giống như đang nói kháy vậy.

Thế nhưng, ả làm sao dám bất mãn?

Hiện tại, Hồ Ma Huyền Nguyệt cảm thấy sợ hãi.

Nguyễn Đông Thanh khi không lại khen người hay bao che khuyết điểm như y thị là làm việc nghiêm minh, há lại không phải một cách uyển chuyển để biểu đạt sự bất mãn trong lòng? Bây giờ Hồ Ma Huyền Nguyệt ngẫm lại, vị tiên sinh này vừa xuống núi chưa được bao lâu, đồ đệ của y dã bị thuộc hạ của ả nhắm vào, khiến Hồ Ma Huyền Nguyệt không thể không thí Chưởng Ấn quan...

Bây giờ chức Chưởng Ấn quan bỏ trống, mà trước đó ả vẫn đau đầu không biết phải sắp xếp cho Bích Mặc tiên sinh này nhậm chức gì.

Cứ như vậy, Nguyễn Đông Thanh vừa xuống núi đã có thể êm ả kế nhiệm chức Chưởng Ấn quan, thuận lợi một cách đáng ngờ, đến mức người ta không thể không hoài nghi...

Rằng thực tế y đã nhắm đến chức quan Chưởng Ấn này từ đầu.


Hồ Ma Huyền Nguyệt hít sâu một hơi, nắm chặt bàn tay lại, cố gắng che giấu cảm xúc đang cuộn trào trong lòng. Y thị nặn ra một nụ cười, nói:

“Tiên sinh quá khen rồi.”

“Không thể nói thế được. Thành chủ quả thực là tấm gương của người làm quan trong thiên hạ. Ôi... nếu như trên đời có nhiều người như thành chủ thì chắc hẳn tiếng oan đã chẳng dậy đất, bầu trời đã chẳng đến nỗi chướng khí mù mịt.”

Nguyễn Đông Thanh nói đến giữa chừng, bỗng nhiên cảm thán, thở dài một tiếng.



Ngay như ở địa cầu, trong văn học cổ cũng đâu thiếu những chuyện quan lại lạm quyền, dân chúng thấp cổ bé họng kêu trời trời chẳng thấu gọi đất đất chẳng nghe? Thậm chí, theo Bích Mặc tiên sinh của chúng ta thấy nếu không phải Đỗ Thải Hà là đệ tử của gã, người ta cũng nể nang một hai điều tra lại cẩn thận thì chắc hẳn hiện giờ cô nàng đã hàm oan trong ngục.

Cộng thêm gần đây gã đọc tư liệu sứ đoàn các nơi, phát hiện trong quân ngũ các nước cũng chẳng thiếu những người bị oan uổng, lưu đày phương xa, sau đó mới tiến thân bằng binh nghiệp. Những kẻ còn sống còn đông như thế, vậy thì những người bị oan khiên mà chết bơ vơ xứ người, hoặc rục xương trong ngục còn đến mức nào?

Vốn là, Nguyễn Đông Thanh chỉ cảm thán một câu bâng quơ, thế nhưng Hồ Ma Huyền Nguyệt lại nghe thành ý khác.

Y thị cắn răng, thầm nghĩ:

“Hắn kêu than thế đạo bất công, quan trường trướng khí mù mịt, há chẳng phải đang đòi ta nhanh chóng đưa chức Chưởng Ấn quan cho hắn hay sao? Phải làm thế nào mới tốt đây... Bích Mặc tiên sinh, rốt cuộc nhà ngươi muốn gì?”

Đến lúc này, Hồ Ma Huyền Nguyệt có phần hối hận đã chạy đến thăm dò gã.

Hiện tại thì tốt, vốn chỉ muốn dùng một câu mời chào rời núi bâng quơ, chẳng ngờ đã bị Nguyễn Đông Thanh tương kế tựu kế, xảo diệu đổi thành tự lấy đá đập chân, mua dây buộc mình.

Muốn khóc cũng chẳng biết phải khóc với ai.

Ngay lúc ả còn đang quắn quéo cả lên, thì bỗng nghe bên ngoài có tiếng Hồng Đô hô to:

“Tiên sinh! Bên ngoài có thái tử điện hạ của đại Sở đến cầu kiến.”

oOo

Thượng Quan Trường Không nghênh ngang vênh váo bước vào, chiếm ngay lấy ghế chủ vị ngồi phịch xuống. Gã dùng con mắt phải, gà gà nhìn một lượt từ đầu đến chân gã đàn ông mặc phục sức quan văn đứng bên cạnh, bàn tay gõ cồm cộp xuống mặt bàn.

Tính ra, đây không phải lần đầu tiên Thượng Quan Trường Không gặp Nguyễn Đông Thanh. Đâu đó gần một năm trước, trên Võ Bảng Hội ở nước Tề, gã đã chứng kiến tận mắt kẻ được người đời vừa kính vừa sợ này.

Thế nhưng, hồi đó khoảng cách cũng xa, lại thêm hắn còn bận dò xét Lý Thanh Vân đặng tìm cách dò la tung tích Giám Bảo Thần Mục, nên cũng không kịp nhìn kỹ.

Bây giờ, Bích Mặc tiên sinh đứng lù lù trước mặt, gã lại cảm thấy có chút không thực.

Người này trông quá mức bình thường...

“Không biết thái tử hôm nay tự mình hạ cố đến chỗ tại hạ là có chuyện gì cần sai bảo?”

Thượng Quan Trường Không chỉ thấy cái người danh chấn Huyền Hoàng giới kia bấy giờ nhẹ nhàng cung tay, hơi cúi mình, miệng mỉm cười. Thái độ hòa ái, động tái khiêm nhường, lễ số với thái tử một nước như gã đầy đủ không thiếu chút nào, mười phần tôn trọng. Thế nhưng khi Nguyễn Đông Thanh thi lễ lưng vẫn giữ thẳng, chỉ cung phần eo một chút, quả thực là khiêm nhường mà không luồn cúi, lễ phép mà không xu nịnh.

Vừa tròn đạo hiếu khách, vừa giữ quốc thể...

Thượng Quan Trường Không chỉ nhìn một vài động tác rất nhỏ này là đủ thấy kẻ trước mặt mình “không hề đơn giản”.

Gã hắng giọng, nói:

“Bản thái tử lặn lội đường xa đến đây, các người lại chỉ quăng bọn ta vào một căn phòng, ngày ba bữa ăn, chẳng khác nào ngồi tù? Đây mà gọi là đạo đãi khách à?”

Hồ Ma Huyền Nguyệt chính đang nẫu hết cả ruột lên vì chuyện của chức Chưởng Ấn quan, bây giờ tên Thượng Quan Trường Không đến gây sự chẳng khác nào chọc tổ kiến lửa. Y thị lạnh giọng, đôi mắt nheo lại, bắn ra những ánh nhìn chẳng khác nào mũi giáo về phía tên thái tử cà lơ phất phơ:

“Thế... thái tử điện hạ muốn gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK