Nhờ một câu nói của chị hàng thịt, mà sự hiếu kì của Nguyễn Đông Thanh với tên thầy bói mập bỗng chốc tăng vọt. Tuy vẫn chẳng mảy may hy vọng gì vào một quẻ bói này, thế nhưng thân thế kẻ tự nhận là “Gia Cát Lượng” này lại khiến hắn quan tâm. Nguyễn Đông Thanh thở dài một hơi, nói:
“Nếu mọi người đều lo lắng cho Đông Thanh như vậy thì tại hạ cũng không chối từ nữa.”
Nói đoạn, liền tụt xuống khỏi xe bò, nhờ cậu sai vặt của quán ăn trông hộ. Xong xuôi mới làm thủ thế mời với “Gia Cát Lượng”. Hai người di chuyển một quãng ngắn, tránh khỏi đường chính. Người xem náo nhiệt cũng nép bớt vào lề đường, nhưng vẫn túm tụm rất đông. Lão thầy bói mập cười toe toét, nói:
“Được! Vậy để Lượng tôi bói cho tiên sinh một quẻ!”
Chỉ thấy lão ta đưa tay lên bấm đốt, mắt lim dim, miệng lẩm nhẩm gì đó như niệm thần chú, rất có vẻ cao nhân bí hiểm. Bỗng lão ta hú lên một tiếng, nói:
“Ra rồi! Tiên sinh, ngài...”
Nhưng nói đến đây thì mặt “Gia Cát Lượng” bỗng cứng đờ lại, ánh mắt xoẹt qua hàng loạt cảm xúc hỗn loạn. Có kinh ngạc, có sợ hãi, có lo lắng, cuối cùng dừng lại ở... ngơ ngác. Lão ta chớp chớp mắt, nhìn Nguyễn Đông Thanh trân trối, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, nhưng lại ấp úng không nói được gì.
Nguyễn Đông Thanh chờ một lúc lâu, thấy đối phương vẫn không chịu nói gì thì cũng bắt đầu mất kiên nhẫn. Hắn bèn nói:
“Vị tiên sinh này, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Bà con dân chúng xung quanh cũng sốt ruột thay, nhao nhao nói:
“Phải đó tiên sinh, có gì thì mau nói đi, đừng úp mở nữa!”
“Tiên sinh, hung cát của cậu Thanh thế nào?”
Lão thầy bói mập thấy đám đông nóng lòng như vậy thì càng luống cuống, liền nói:
“Tiên sinh phúc lớn mệnh lớn, thế nhưng phu nhân và lệnh tôn ở nhà thì phải cẩn thận trong đoạn thời gian tới!”
Lời này vừa nói ra, toàn hiện trường im bặt. Nguyễn Đông Thanh cau mày, nhìn lão thầy bói với ánh mắt ngờ vực. Nhưng hắn còn chưa nói gì thì lão Hùng đã mở miệng trước:
“Thanh này, mày lấy vợ có con bao giờ mà không báo cho bác biết một tiếng vậy?”
Chị hàng gà cũng nói:
“Phải đó, chị còn có con em họ đang định làm mối cho chú đây!”
Nguyễn Đông Thanh bị dân chúng Quan Lâm trêu chọc thì cũng đỏ mặt, hắng giọng:
“Chắc tiên sinh nhầm lẫn tại hạ với ai rồi chứ...”
Nhưng hắn còn chưa dứt câu thì gã “Gia Cát Lượng” kia đã ngắt lời:
“Phải phải, Lượng tôi nhầm lẫn một chút, ý tại hạ không phải là vợ con tiên sinh, mà là thân sinh phụ mẫu của ngài! Đ... Đúng! Là tại hạ nói thân sinh phụ mẫu ngài! Chi bằng mấy ngày nữa, ngài dắt theo cả song thân vào thành, Lượng tôi sẽ bói cho cả ba vị!”
Nghe được câu này, đám đông bắt đầu có nhiều người lắc đầu. Thậm chí vài người quen thân, từng trò chuyện nhiều với Nguyễn Đông Thanh còn không tự chủ được lùi một bước, cụp mắt xuống. Hỏi về cha mẹ gần như là cấm kỵ khi tiếp chuyện Nguyễn Đông Thanh. Mỗi lần có người nhắc đến hai người, người đàn ông luôn hòa nhã nói cười kia đều như thành một người khác, thở dài buồn bã, ánh mắt xa xăm. Nếu tâm trạng còn tốt thì hắn sẽ khôn khéo đổi chủ đề, còn nếu không thì Nguyễn Đông Thanh thậm chí sẽ cáo từ rời đi luôn. Dân chúng Quan Lâm đoán chừng, cha mẹ hắn có thể đã mất sớm, nên chẳng ai bảo ai, đều tránh chuyện ấy ra.
Quả nhiên, Nguyễn Đông Thanh khó chịu ra mặt!
Lúc này, hắn đã tám chín phần chắc chắn thằng cha trước mặt là phường lừa đảo rồi, và cũng chẳng còn quan tâm hay hứng thú gì với việc lão ta có phải là người xuyên không giống hắn hay không nữa.
Kỳ thực, kể từ lúc lão ta bấm ngón tay, lẩm nhẩm ban nãy, hắn đã thấy ngờ ngợ rồi. Tuy hành động này đối với người của Huyền Hoàng giới không có gì kỳ lạ, nhưng vào mắt Nguyễn Đông Thanh thì lại y hệt mấy cái phim cổ trang thích cường điệu hóa, thần bí hóa mấy tay bói toán đoán mệnh lên. Cộng thêm với mấy cái hành động “khác người, gây chú ý” của thằng cha trước mặt gợi cho Nguyễn Đông Thanh nhớ tới hài nhảm của Châu Tinh Trì. Thành thử, nếu “Gia Cát Lượng” trước mặt mà là kẻ xuyên không thật, thì khả năng cao là hạng lừa đảo, chứ chả phải người lương thiện gì. Đến lúc hắn ta đưa ra liền hai câu đoán bừa sai bét be thì Nguyễn Đông Thanh càng khẳng định điều này.
Mà tệ nhất, thằng cha này lại còn xát muối vào vết thương lòng của hắn. Từ ngày xuyên không đến đây tới nay, mỗi một lần nhớ tới ông bà già ở địa cầu là Nguyễn Đông Thanh lại buồn man mác. Hắn ở đây lâu như vậy, cha mẹ hắn còn khỏe mạnh không? Liệu có vì hắn biến mất mà đổ bệnh hay không? Hắn lớn đến ngần này tuổi đầu rồi mà vẫn để cha mẹ lo lắng, lại không cách nào về thăm hỏi, chăm sóc. Nỗi lòng này lại chẳng thể chia sẻ với ai. Thành ra, khi lão thầy bói mập nói ra câu thứ hai, thì hắn cũng không nhịn được nữa.
Nguyễn Đông Thanh lạnh giọng:
Ngưng một chút, hắn lại tiếp tục:
“Hay là ông anh muốn dựa vào thằng này để gây dựng danh tiếng, lừa bà con toàn thành cho dễ? Nếu vậy thì xin lỗi, ông anh thất bại rồi. Khôn hồn thì cút đi nơi khác, nếu không thằng này cũng không ngại báo cho Vũ tổng binh, mời ông anh đi nếm cơm tù đâu!”
Nói xong, liền quay người, đi lấy xe bò, rồi rời khỏi. Dân chúng lúc ấy mới hoàn hồn. Hồi tưởng lại việc tên thầy bói mấy hôm nay xem chừng toàn đoán khí vận cho mấy người có tiếng tốt trong thành. Không phải phú hộ thì cũng là võ giả nổi tiếng. Càng nghĩ, mọi người càng thấy sợ, lại cũng càng thấy tức giận. Nếu không phải hôm nay lão ta gặp Nguyễn Đông Thanh, bị vạch trần thì không biết họ về sau sẽ bị lừa như thế nào. Dân chúng Quan Lâm liền hò nhau bắt lão thầy bói mập lại, giải lên quan. Nhưng ngoảnh đi ngoảnh lại đã không thấy lão ta đâu. Thì ra, ngay khi thấy việc bị bại lộ, lão đã nhân lúc mọi người không chú ý mà dịch dung, lỉnh đi mất.
oOo
“Gia Cát Lượng” tên thật là Giả Cát Tường, sinh ra và lớn lên tại thành phố Hồ Chí Minh. Tổ tiên hắn là người Trung Quốc, sang Việt Nam sinh sống từ thời Pháp thuộc. Sở dĩ cha mẹ Giả Cát Tường đặt tên hắn như vậy cũng chỉ mong hắn cả đời may mắn. Giả Cát Tường lớn lên chưa từng biết thiếu thốn thứ gì, có thể tính là công tử con nhà giàu tại Sài thành. Đã ngoài hai mươi tuổi nhưng Giả công tử vẫn chỉ ăn không ngồi rồi, không làm nên trò trống gì, chỉ suốt ngày tụ tập ăn chơi, đàn đúm. Đến một ngày, cha hắn bị công an túm vì làm ăn phi pháp, mẹ hắn cũng vì vậy mà bệnh nặng qua đời. Chớp mắt, Giả công tử trắng tay. Hắn bỏ đi uống rượu say khướt, đến khi tỉnh lại đã thấy mình ở Huyền Hoàng giới, lại còn có hệ thống theo chân.
Giả Cát Tường vốn tưởng đây chính là thời cơ để bản thân trở thành nhân vật chính như trong mấy bộ truyện tranh Hàn Quốc hắn từng đọc. Thế nhưng ngặt một nỗi, hệ thống của hắn chỉ cho hắn đúng hai kỹ năng khởi điểm. Thứ nhất là dịch dung, thứ hai là một loại công pháp không có tác dụng gì ngoại trừ phóng thích uy áp.
Khác với Nguyễn Đông Thanh không thể tu luyện, Giả Cát Tường nhờ có hệ thống theo chân mà cũng có thể tu hành như dân bản địa. Mỗi tội, với những kỹ năng mà hắn có thể học từ hệ thống thì Giả công tử hoàn toàn không phải đối thủ của tu luyện giả cùng giai. Có nói trăm trận bại cả trăm cũng không ngoa.
Còn may, hệ thống cho phép hắn đọc chỉ số cũng như vận mệnh của kẻ khác, lại cũng giao nhiệm vụ cho hắn. Mấy nhiệm vụ này, khi thì là đóng giả cao nhân, lúc thì là lừa gạt cướp bóc, dọa nạt kẻ yếu, trốn tránh kẻ mạnh.
Từ khi xuyên đến thế giới này đến giờ, đó chính là cách Giả Cát Tường vẫn sống. Nhiệm vụ ưa thích của hắn chính là đóng giả cao nhân, lừa người về tài bói toán của bản thân. Hắn thấy tên mình cũng na ná, bèn dùng luôn tên giả là Gia Cát Lượng, lại sử dụng thuật dịch dung thay đổi diện mạo, cho già đi cả chục tuổi.
Lần này, hệ thống giao nhiệm vụ cho Giả Cát Tường chạy đến ải Quan Lâm xây dựng thế lực, tạo tầm ảnh hưởng.
Hắn đã chạy đến đây được mấy bữa, thành công được bước đầu, gây dựng được hình ảnh một vị thầy bói tính tình quái gở nhưng đoán mệnh rất chuẩn xác trong lòng lão bá tánh. Hôm nay, khi biết Nguyễn Đông Thanh chính là kẻ nổi tiếng nhất cái ải Quan Lâm này, được dân chúng trong thành coi không khác gì phúc tinh, thì hắn đã coi Bích Mặc tiên sinh của chúng ta là con cá lớn cần phải câu. Rồi dùng đó làm bàn đạp, một bước lên mây, thành thầy bói nổi tiếng trong vùng, không biết chừng còn có thể trở thành “quân sư quạt mo” của Vũ tổng binh!
Ban nãy, khi chạy ra, hắn đã dùng chân khí dò la, xác định Nguyễn Đông Thanh chỉ là phàm nhân bình thường nên mới yên tâm bắt đầu màn kịch.
Họ Giả múa ba tấc lưỡi, đã thành công khiến Nguyễn Đông Thanh chịu xem bói. Thế nhưng ngay khi hắn định dùng hệ thống để xem số mệnh của kẻ trước mắt, thì xảy ra một chuyện mà từ khi xuyên đến Huyền Hoàng giới tới giờ, Giả Cát Tường chưa từng gặp: hệ thống báo lỗi, tắt ngóm luôn để “fix bug”.
Bị Nguyễn Đông Thanh cùng dân chúng Quan Lâm giục hỏi mà Giả Cát Tường toát mồ hôi phao câu. Hắn cuống quá nên đành đánh liều, phán tạm ra mấy câu để câu giờ cho hệ thống sửa lỗi.
Theo hắn thấy, một phàm nhân, sống đến ngoài ba chục tuổi ở cái thời đại này hẳn là phải yên bề gia thất, có vợ con ở nhà rồi. Vậy nên mới “khôn khéo” đẩy vận rủi sang cho “vợ con” Nguyễn Đông Thanh. Nhưng đến khi thấy phản ứng của dân chúng Quan Lâm, thì hắn biết mình đã nhầm, liền vội vã chữa cháy.
“Không có vợ con, nhưng mầy cũng không thể nứt từ đá ra được, ở nhà hẳn phải còn phụ mẫu!”
Giả công tử chính là đã nghĩ như vậy.
Thế nhưng, quá đen đủi, hắn lại sai. Thậm chí, hình như còn chọc giận đối phương, khiến kẻ kia bóc mẽ hắn là phường lừa đảo trước bàn dân thiên hạ. Cũng còn may từ khi tới Huyền Hoàng giới tới nay, hắn đã sớm tập mãi thành quen tác phong chạy trốn khi sự việc vỡ lở, nên mới kịp thoát thân.