Sáng hôm sau...
Trương Mặc Sênh vừa tỉnh dậy, vươn vai, ngáp một cái dài, vừa đưa tay thò vào quần gãi mông mấy cái thì đã nghe tiếng nói như chuông bạc lanh lảnh cất lên:
“Tứ sư huynh, chào buổi sáng.”
Tiểu Thực Thần đại danh đỉnh đỉnh nghe xong, mặt lập tức nghệt ra như ngỗng ỉa. Cậu chàng vội vàng nhìn về phía phòng khách, thì phát hiện một cô bé mặc áo xanh, tóc buộc lại xuyên qua một cái vỏ ốc đang ngồi vắt vẻo trên bậu cửa sổ, cười tủm tỉm nhìn mình.
Ngoại trừ Long tộc tiểu công chúa – Long U ra thì còn ai vào đây nữa?
Long U cười khanh khách, vừa nhảy xuống khỏi bậu cửa sổ vừa nói:
“Tứ sư huynh, hôm nay điện hạ tiếp khách ở trung viện, lát nữa nhớ phải rửa tay cho kỹ đấy nhé. Theo như tiểu muội được biết thì không nhiều người có khẩu vị đặc biệt đâu.“
Vừa nói, cô bé vừa nhìn về phía bàn tay vẫn đang mó trong cạp quần của Trương Mặc Sênh.
Mặt Tiểu Thực Thần đỏ như quả gấc chín, vội vàng rút nhanh bàn tay ra, nói to:
“Mau ra khỏi đây!!! Ai cho ngươi...”
“Thì điện hạ đó. Ngài ấy sợ tứ sư huynh ngủ quên nên nhờ tiểu muội vào nhắc một tiếng.”
Long U cười, mắt tròn xoe, ra chiều ngây thơ vô tội. Khuôn mặt này của cô bé khiến Trương tiểu thực thần chẳng biết nói sao mới phải.
Thế nhưng, Trương Mặc Sênh vừa cúi xuống kéo quần thì đã nghe Long U cất tiếng cười khanh khách:
“Với lại... đối với Long tộc mà nói thì tứ sư huynh hãy còn bé lắm.”
“Mẹ nó! Đứng lại!!!”
Tiểu Thực Thần đạp cửa, chạy đuổi theo, nhưng tốc độ đối phương ngay cả Nghênh Phong Bách Đao Trảm cũng không làm gì nổi, há lại có thể bị cái loại thân pháp mèo ba cẳng của Trương Mặc Sênh bắt được?
“Long tộc tính dâm. Mẹ nó! Bản thiếu đáng nhẽ không nên bị vẻ ngoài của con nhóc này lừa!”
Tiểu Thực Thần dậm chân, thở phì phì, mắng to một câu cho bõ tức.
Luận tuổi tác, luận khổ người, một nhân tộc như Trương Mặc Sênh so với Long tộc quả thực không cùng một đẳng cấp.
Thế nhưng... Long tộc tính háo sắc, Long U lại có thần thông có thể phát hiện được cả tàn hồn Trương Thất trong người cậu chàng. Thành thử, trời mới biết câu nói “bé lắm” ban nãy của con bé có ám chỉ thứ gì khác hay không.
Bấy giờ, trong đầu cậu chàng lại vang lên tiếng của Trương Thất:
“Thôi được rồi. Con bé nó cũng có ý tốt. Mau nai nịt chuẩn bị đi rồi đến gặp thái tử điện hạ.”
“Lão tổ... sao ta cảm thấy từ lúc gặp tiểu công chúa của Long tộc ngài càng ngày càng thiên vị. Rốt cuộc giữa ta và con bé ai mới được ngài chân truyền y bát đây?”
“Tiểu tử nhà ngươi còn dám tị nạnh? Nếu được lão phu quả thực muốn đổi truyền nhân lắm rồi đấy. Ít ra bớt được bao nhiêu công giải thích những chuyện động não một tí là ra thế này.
“Con bé Long U đến đây cũng là để điều tra xem con quỷ đói hãm hại mày hôm qua có quay trờ lại không đó thôi. Mày xem mày nói gì người ta kìa.”
Trương Thất hừ lạnh một tiếng, nói.
Trương Mặc Sênh:
“...”
Được rồi, ngài thắng, cuối cùng hóa ra kẻ ngốc vẫn là ta.
oOo
Sau khi vệ sinh cá nhân một lượt, Trương Mặc Sênh mới đến trung viện chờ lệnh.
Ngày hôm qua, sau khi đã xác nhận chuyện kết minh, Lê Khuynh Thành để cậu chàng về đông viện nghỉ ngơi trước, đến sáng hôm sau lại gặp mặt để bàn bạc kỹ lưỡng những gì cần làm. Trương Mặc Sênh hồn nhiên quay về phòng đánh một giấc, hoàn toàn không nghĩ gì nhiều.
Quả thực làm Trương Thất muốn văng tục.
Lê Khuynh Thành bấy giờ đã biến thành dáng vẻ nam nhi, ngồi chờ sẵn ở chủ vị. Đứng bên cạnh nàng ta là Long U, bấy giờ chính đang ôm lấy một cây đàn tì bà nghịch quên cả trời đất.
Trông thấy dáng vẻ hiện giờ của tiểu công chúa Long tộc quả thực khiến Trương Mặc Sênh hoài nghi những gì mình thấy được trước đó đều là ảo giác, tưởng như là có hai Long U ở trên đời vậy.
Vừa thấy Tiểu Thực Thần bước vào, thái tử Đại Việt đã cười, nói:
“Sau chuyện ngày hôm qua mà vừa về một cái đã đặt lưng xuống ngủ được ngay, tâm trí kiên định như sắt thép, vững như núi Hoàng Liên này của Trương thiếu trang chủ thực là xưa nay hiếm có. Cô xin bái phục.”
Trương Mặc Sênh:
“...”
Không có đại sư huynh ở cạnh, tự dưng cảm giác cái vai “chú bé đần” nó tự rơi vào đầu mình.
Long U nghe thế, cười phá lên, sau đó dường như sực nhớ ra không nên trêu ông sư huynh tương lai này quá, bèn quay sang tiếp tục nghịch đàn.
Trước đó còn cẩn thận ném cho Trương thiếu trang chủ một ánh nhìn “ta đây giữ thể diện cho sư huynh nên không cười... quá nhiều”.
Tiểu Thực Thần hắng giọng một cái, nói:
“Không biết điện hạ có an bài gì cho Mặc Sênh?”
“An bài thì không dám, nhưng có mấy yêu cầu quá đáng, mong thiếu trang chủ chớ trách.”
Lê Khuynh Thành nói.
“Không dám. Mời điện hạ cho biết...”
“Ngày hôm qua thiếu trang chủ vừa tới đây, buổi tối đã có quỷ đói xuất hiện. Chốn này khi trước là nơi Nhân Tông hoàng đế lui tới, có quốc vận bảo vệ, yêu ma tà quỷ bình thường không dám lại gần. Chỉ sợ lai lịch của đối phương không đơn giản... Lại nói từ trước đến giờ Mỹ Vị sơn trang không tham gia vào tranh đấu của thiên hạ, dễ thấy không thể nào thiếu trang chủ có hiềm khích với quỷ đói mới phải.”
“Ý của điện hạ là... mục tiêu thực sự của đối phương là sư phụ?”
Trương Mặc Sênh rùng mình một cái, đoạn lên tiếng.
Lê Khuynh Thành đáp:
“Chỉ sợ sự thật là vậy. Nói thẳng ra một câu trái tai, cô hi vọng đám quỷ đói này nhắm vào thiếu trang chủ hơn. Mong thiếu trang chủ chớ trách.”
“Chuyện ấy đã hẳn. Đến cả bản thân tại hạ cũng mong đối phương nhắm vào mình, huống hồ là điện hạ.”
Trương Mặc Sênh lắc đầu, cười khổ.
Cậu chàng chẳng qua bình thường không hứng thú với tranh quyền đoạt lợi, song cũng không ngốc. Tiểu Thực Thần có thể tự suy luận được, một đám quỷ đói cố tình nhắm vào thiếu trang chủ của Mỹ Vị sơn trang và một đám quỷ đói muốn đối phó Bích Mặc tiên sinh thì bên nào là kẻ địch nguy hiểm hơn.
Lê Khuynh Thành gật đầu, trầm giọng:
“Bây giờ thiếu trang chủ đến gặp Bích Mặc tiên sinh chỉ e sẽ khiến đối phương chó cùng dứt dậu, chỉ e là sẽ ra tay đối phó với cậu. Thế nhưng quân lệnh như sơn, hiện giờ thiếu trang chủ mà bỏ về Mỹ Vị sơn trang thì có thể xem như đào ngũ. Hiện tại tiên sinh đã nhậm chức quan tiếp sứ, tính ra là quan của triều đình. Cậu đào ngũ, triều đình trách tội xuống, ắt sẽ liên lụy đến tiên sinh.”
Y nói đến đây, ngừng lại một chốc, đoạn nói:
“Đương nhiên, với năng lực của Bích Mặc tiên sinh, cho dù Võ Hoàng Lý Huyền Thiên có dẫn đại binh đến Quan Lâm e rằng cũng chỉ có kết cục toàn diệt. Thế nhưng... thiếu trang chủ đừng nói với cô là tiên sinh không phải đang ở trong một trạng thái kỳ lạ, không thể tùy tiện sử dụng tu vi đấy nhé.”
Trương Mặc Sênh cau mày:
“Lẽ nào đối phương muốn nhắm vào sư huynh đệ chúng ta, ép sư phụ phải động thủ, từ đó phá hủy mưu tính của người?”
“Không dám khẳng định, thế nhưng với những gì chúng ta biết, đây có lẽ là khả năng lớn nhất.”
Lê Khuynh Thành nhún vai.
“Vậy được. Cho đến khi đánh xong Hải Thú, tại hạ sẽ không liên lạc với vi sư.”
“Tốt. Xong được một chuyện. Còn một chuyện này mong thiếu trang chủ trợ giúp cô một phen.”
Lê Khuynh Thành giống như chỉ chờ Tiểu Thực Thần nói câu này, vỗ hai bàn tay vào nhau một cái, đoạn nở nụ cười đầy ẩn ý.
Trương Mặc Sênh nói:
“Nếu đã hợp tác, vậy thì cần phải tỏ thành ý. Chuyện này xin điện hạ cứ yên tâm.”
Long U bỗng nhiên buông đàn, thở dài:
“Tứ sư huynh, lần này thì anh thảm rồi.”
“Hả???”
Tiểu Thực Thần mắt chữ O mồm chữ A, hoàn toàn không hiểu cái con bé tiểu công chúa của Long tộc nói câu đó là có ý gì.
oOo
“Lê Tam Thành!!! Ông có làm ma cũng không tha cho cái đồ nữ giả nam trang nhà ngươi!!!”
Trương thiếu trang chủ gầm lên một tiếng, đương nhiên chỉ dám nói trong lòng, chứ không dám kêu ra miệng.
“Trương thiếu trang chủ quả thực là thiếu niên anh kiệt, nhất biểu nhân tài. Tiểu nữ nay được bái kiến, thực là tam sinh hữu hạnh.”
“Quả nhiên là danh bất hư truyền. Mỹ Vị sơn trang có một người kế thừa như vậy quả thực là khiến người ta cảm thấy ghen tị không thôi.”
“Trương thiếu trang chủ, tiểu nữ gần đây học nghệ nữ công gia chánh, không biết có vinh hạnh được thiếu trang chủ chỉ bảo một phen?”
“Trương thiếu trang chủ...”
...
Trương Mặc Sênh không ngờ cái gọi là thiết yến đón khách của Lê Khuynh Thành lại là... mời các tiểu thư quận chúa mộ danh Nguyễn Đông Thanh tìm đến Quan Lâm xin học đến Lệ Chi Tiểu Uyển.
Sau đó, thái tử Đại Việt rất không nói nghĩa khí, được nửa chừng thì đạp luôn kẻ hì hục nấu nướng từ sáng đến giờ - Tiểu Thực Thần – ra làm con dê tế thần. Những vị tiểu thư khuê các này vì Nguyễn Đông Thanh mà đến, bình thường đương nhiên cũng đã gặp Trương Mặc Sênh mở quán trong thành. Thế nhưng lần này Lê Khuynh Thành đích thân đứng ra làm trung gian giới thiệu, so với việc các nàng chủ động tiếp cận Trương Mặc Sênh thì có khác về tính chất.
Thế là...
Lệ Chi Tiểu Uyển cơ hồ vỡ tổ.
Chỉ đáng thương Trương tiểu thực thần bấy giờ khóc không ra nước mắt.
Cậu chàng xuất thân tốt, địa vị cao, từ nhỏ đến lớn cũng chẳng thiếu oanh oanh yến yến tìm cách tiếp cận, há lại có thể ứng xử như cánh trạch nam đến tay con gái còn chưa cầm bao giờ được? Thành thử, đối với Tiểu Thực Thần mà nói, tràng cảnh này không phải thiên đường, mà là thử thách.
Trương Mặc Sênh hiện giờ có thể nói là hận Lê Khuynh Thành đến ngứa răng.
Một chiêu này... cậu chàng thấy có điểm giống với thủ đoạn của tam sư tỷ Đỗ Thải Hà!