Sau một chút “khúc mắc” dạo đầu đấy, tam doanh luận võ bắt đầu diễn ra như bình thường.
Vũ Văn Hiên phất tay, phái một người trong Du Long doanh lên đài. Kẻ này vóc người dong dỏng cao, tóc tết đuôi sam, da ngăm ngăm đen, có một vết sẹo chém ngang mặt. Gã múa cây thương quái lạ trong tay một cái, cười khẩy:
“Đao Ba Nguyễn Đăng Thành xin được các vị cao thủ hai doanh Ti Đằng, Ngoan Thạch chỉ giáo.”
Thẩm Tư Quân nhìn thấy tên này tự xưng tên, mặt lạnh xuống, ngó Vũ Văn Hiên một cái:
“Họ Vũ, tên này là tử tù, trên đầu có trọng tội giết mười ba mạng người. Ngươi dám thả hắn ra, còn nhận vào Du Long doanh?”
“Thì sao? Du Long doanh ta xưa nay không hỏi xuất thân, hữu giáo vô loài, nên mới tinh nhuệ thiện chiến, mạnh hơn đám các người.”
Vũ Văn Hiên xì một cái, gác chân lên bàn, ngó lơ y thị.
Thẩm Tư Quân dường như giận quá hóa cười, nhẹ giọng:
“Công phu phân và phạn lẫn lộn vào nhau này của Vũ tướng quân quả thực thiếp thân không học nổi.”
“Nhiều lời vô ích. Ngoan Thạch doanh các vị muốn phái ai ra ứng chiến thì mau nhanh nhanh lên, đừng có ở đây làm lãng phí thì giờ.”
Vũ Văn Hiên phẩy tay một cái.
Dưới Chẩm Đao Đài, Nguyễn Đăng Thành múa thương tít mù, cười hềnh hệch.
“Hai doanh xưa nay vẫn vô dụng thế này sao? Một tên biết đánh nhau cũng không có!”
“Chờ đã!”
“Chớ có vội ngông cuồng!”
Từ trên khán đài phía nam, một đôi anh em bỗng nhiên tung mình, nhảy xuống ngay trước mặt Nguyễn Đăng Thành. Hai người tay bưng cái khiên to tổ chảng, sau lưng là cái gùi tre. Dáng vẻ kì quái, một nam một nữ...
Ngoại trừ hai anh em Hàn Anh Tuấn, Hàn Thanh Tú ra thì còn ai vào đây nữa?
Hai anh em họ Hàn lại lấy trong gùi ra hai bộ giáp toàn thân, màu bạc pha trắng, mặc vào cái là che kín mít cơ thể từ đầu đến chân chẳng hở lấy cái kẽ nào. Xong xuôi đâu đấy, hai người mới thủ thế, ra hiệu cho các vị tai to mặt lớn đang quan chiến:
“Có thể bắt đầu được rồi.”
Nguyễn Đăng Thành trông hai tên quái nhân vừa nhảy lên đài đã võ trang tận răng thì không khỏi cười phá lên, nói:
“Hai đánh một à? Thú vị. Vũ tướng quân. Ngài không phiền nếu trận này tại hạ một chọi hai chứ? Có thể tính là một trận thắng duy nhất cũng được.”
“Không không. Nếu anh em họ Hàn mà thua thì tính hai trận cho cậu chứ. Cái gì cũng phải sòng phẳng đâu ra đó, không thì coi sao được? Dù sao đánh hai đấu một cũng đã là Ti Đằng doanh chúng ta chiếm lợi.”
Hoàng Kim Thần vội vàng khoát tay bai bải, nói.
Hàn Anh Tuấn, Hàn Thanh Tú thấy tên này chưa đánh đã đòi tính xem hai huynh muội bọn họ tính chung vào một hai tính là xiên đôi thì không khỏi nóng máu. Lập tức, ông anh lấy thuẫn chắn trước mặt, cô em thì kéo trong giỏ ra một đám cơ quan cổ quái, quát:
“Xông lên!”
Hiệu lệnh vừa dứt, tức thì cương châm, khói độc, lửa nóng đã phun ra đầy trời, ầm ầm cuốn về phía đối thủ chẳng khác nào thế núi lở sóng thần. Nguyễn Đăng Thành không ngờ thế công của cơ quan thuật lại hung hãn như thế, vội vàng múa thương, dự định dùng một chiêu “tiên phát chế nhân” vẫn thường là khắc chế cứng của các cơ quan sư.
Ngọn thương của Du Long doanh tên là Quải Nhận Hắc Thiết Thương, vốn là một thứ binh khí tên chung là quải nhận thương, thai nghén từ cái mái chèo đi biển. Nguyễn Đăng Thành vừa lao tới đã múa thương quá đầu, phạt ngang một cái với sức như sét đánh, thề phải phá vỡ phòng ngự của hai anh em họ Hàn.
Chẳng ngờ, Hàn Anh Tuấn chỉ xoay thuẫn một cái, mặt thuẫn đã sinh ra lực hút kinh khủng, vít chặt lấy cán và mũi thương vào tấm khiên. Tên Nguyễn Đăng Thành cũng bị cuốn vào theo, người dán sát lên mặt thuẫn. Cậu chàng lại xoay một chốt nữa ở chỗ tay cầm, tức thì một tá gai nhọn bắt đầu xỉa ra trước, đâm vào chân khí hộ thể của đối thủ.
Tường chân khí ngày thường kiên cố vô tỉ của Đao Ba Nguyễn Đăng Thành nay thoắt cái đã bị đục thủng, gai nhọn đâm vào chiến giáp phát ra những tiếng “loẻng choẻng” chói tai. Tên tử tù hờ chẳng còn cách nào khác, phải buông thân thương, lui nhanh về phía sau.
Hắn không đội mũ giáp, vừa nãy xông vào trong trận của hai anh em họ Hàn, hết bị khói độc hun đến bị lửa thiêu, bây giờ trên mặt chỗ đen vì tro chỗ xanh vì khói, tóc trên đầu cái thì cháy khét cái thì khô đét lại như rễ tre, trông đến là thảm hại.
Nguyễn Đăng Thành cả giận, vừa muốn xông tới, thì đã ngẩn người, chỉ hai anh em:
“Này... lửa lan đến chỗ các ngươi rồi, không sợ chết à?”
Hàn Thanh Tú được thế cười vang, lại dứ dứ nắm tay về phía khán đài phía bắc:
“Hừ, thiển cận. Đây là Hàn Ngân giáp do anh em ta chế ra, không sợ băng lửa, vạn độc bất xâm, vạn tà bất nhập. Lợi hại chưa?”
“Mẹ nó! Em gái! Bỏ mẹ rồi!!! Giáp này chống cháy chứ không chống nóng!!!”
“Anh trai ngốc! Anh trai đần! Sao lúc chế tạo không nhớ ra??? Mẹ ơi! Nóng! Cứu!!!”
Ban nãy hưng phấn vì đánh cho người của Du Long doanh một phen tơi tả, thành thử không chú ý tới. Hiện giờ hai người Hàn Anh Tuấn mới biết cái gì gọi là niềm vui ngắn chẳng tày gang.
Hai anh em nhảy loi cha loi choi, cuống cuồng muốn trốn khỏi đám lửa do chính mình phóng ra. Chỉ tiếc là Hàn Anh Tuấn và Hàn Thanh Tú tu luyện cơ quan thuật, thể chất cơ thể không tốt, bây giờ khoác trọng giáp lên có đi nhanh một chút cũng khó chứ nói gì đến chạy nhảy? Chỉ được một chốc, cả hai đã ngã lăn kềnh ra đất, nóng quá mà ngất đi.
Hoàng Kim Thần đưa tay vuốt lên cái mặt đen như đít nồi, phất tay một cái, kéo cả hai chú hề nhà mình lên khán đài, bảo người chăm sóc.
Nguyễn Đăng Thành thắng hiểm được một trận, vuốt ngực thở phào, lập tức quay sang chỗ Ngoan Thạch doanh, thương chỏ về phía Lý Thanh Vân:
“Thằng nhóc, ban nãy to mồm lắm, giờ có dám xuống đây đánh một trận không?”
Lý Thanh Vân nhìn rõ mồn một mong muốn “rửa nhục” trong mắt hắn, cười lạnh một tiếng, đáp:
“Nhà ngươi đã thích thì...”
Cậu chàng chưa kịp nói hết lời, vừa toan đứng dậy, một bóng người đã run rẩy bước ra khỏi hàng, xông lên võ đài. Toái Đản Cuồng Ma thấy bóng lưng nọ quen quen, mới nheo mắt nhìn kỹ lại...
Ở khán đài phía bắc, Quan Hạ Băng đã lên tiếng:
“Tô răng vẩu! Đừng có làm bừa! Mau cút vào hàng!”
“Tô lão ca???”
Nghe cô nàng nói, Lý Thanh Vân mới giật mình nhận ra kẻ vừa ra khỏi hàng chẳng phải ai khác ngoại trừ tên nhát gan Tô răng vẩu. Tên này vừa run lập cập, vừa cố nắm chắc thanh đao, hai hàm răng va vào nhau nghe rõ từng tiếng cành cạch. Thế nhưng, mặc cho những tiếng cười chế diễu của Du Long doanh và những lời gọi đầy quan hoài của binh tướng Ngoan Thạch doanh, y vẫn đứng sừng sững giữa Chẩm Đao Đài.
“Thẩm quân sư, để tại hạ xuống kéo y về.”
Lý Thanh Vân bắt đầu cảm thấy nóng ruột, nhổm dậy toan động thân, thì Thẩm Tư Quân đã ngăn cậu chàng lại. Dưới ánh mắt như lửa đốt của Toái Đản Cuồng Ma, y thị chỉ bình thản hỏi:
“Tô tiểu ca, hai người tu vi chênh lệch quá lớn, vì sao phải cố chấp thượng đài như thế? Cậu có nguyên nhân hay nỗi khổ gì, có thể nói ra, mọi người sẽ cùng giải quyết.”
Tô răng vẩu lắc đầu, nói gằn từng chữ:
“Trong... trong số mười ba mạng người mà tên khốn kia tước đi có em Lan, có ông cụ Tứ hói. Hôm nay... hôm nay thằng Tô răng vẩu này có liều cái mạng cũng phải cắn được một miếng thịt của hắn!!!”
Lý Thanh Vân nghe cậu chàng nói vậy, bàn tay buông thõng ra, thả người ngồi xuống.
Thẩm Tư Quân thở dài lắc đầu, nhìn về phía Trương Thắng. Lão phó tướng cũng cụp mắt xuống, quay sang ra hiệu cho quân y chuẩn bị cứu chữa Tô răng vẩu.
Tô răng vẩu đứng trên võ đài, nghiến răng, quát:
“Nguyễn Đăng Thành, đền mạng ông cụ và bé Lan đây!”
Nước mắt chảy ròng ròng, thiếu niên cất những bước chân yếu ớt lao về phía trước, thanh đao chắc trong tay. Nguyễn Đăng Thành cười phá lên, rằng:
“Ha ha! Không tự lượng sức! Đã thế tao cho mày đoàn tụ với chúng nó!”
Một chưởng tung ra, Tô răng vẩu bất lực phun máu, cả người bắn tung lên như một cục giấy vụn, văng xuống khỏi chiến đài.
“Tô lão ca!!!”
Lý Thanh Vân đứng phắt dậy, hai mắt như bắn lửa nhìn về phía Chẩm Đao Đài. Nơi đó, Nguyễn Đăng Thành đăng đứng, cái mặt nhăn nhăn nhở nhở đầy vẻ đắc ý.
“Yên tâm. Chúng ta đảm bảo sẽ giữ được mạng cho Tô tiểu ca.”
Trương Thắng vỗ vai cậu chàng, cố tình trấn an một câu.
Lý Thanh Vân gật đầu một cái, không trả lời lão, mà lừ lừ nhìn về phía Nguyễn Đăng Thành. Nói đoạn, cậu chàng nhẹ nhàng tung người, nhảy lên võ đài, mặt đối mặt với tên tử tù tên Đao Ba.
“Ha ha? Giận rồi à? Muốn đòi lại công bằng cho nó à? Định giảng đạo lý cho tao nghe đấy hả?”
Nguyễn Đăng Thanh vung ngọn thương, nói:
“Đúng. Đúng rồi. Tao có nhớ hồi ấy tao có đánh một thằng già, với một con bé con. Nhưng tao không giết chúng nó. Mày biết tao đã làm gì không?”
Hắn ngừng một chốc, đoạn mặt toét ra một nụ cười bệnh hoạn:
“Tao chặt gân chân của chúng nó, để lại chúng nó ở giữa rừng, rồi bôi máu lên. Chà... thử tưởng tượng xem. Gương mặt và cái ánh mắt của con bé con lúc nhìn đám sói ngấu nghiến thằng già, rồi từ từ tiến lại gần nó, với cái miệng nhễu nhão máu. Cực phẩm!!! Cực phẩm luôn ấy!!!”
“Ra thế...”
Lý Thanh Vân sầm mặt, hai mắt như có lửa nung, từ từ bước về phía Nguyễn Đăng Thành. Mặt cậu chàng lạnh như tiền, không thấy vẻ đau lòng, chẳng thấy vẻ kinh tởm, cứ đờ đờ ra vô cảm. Thế nhưng cứ bước một bước, khí thế của Lý Thanh Vân lại dâng lên một thành, càng lúc càng đáng sợ, càng lúc càng nguy hiểm.
Hết chương hôm nay, mai lại về lịch đăng bình thường. Một lần nữa cảm ơn bà con ủng hộ truyện và chúc mọi người một ngày Quốc Khánh vui vẻ!