Thời gian trôi qua một cách lúng túng cũng phải chừng một tuần trà Lã thiếu lâu chủ mới nghĩ được ra cớ để mở miệng:
“Dư huynh, anh là người trong nghề, không biết có loại thuốc nào có tác dụng bổ huyết, ích khí có thể giới thiệu cho tôi hay không?”
Dư Tự Lực nghe hỏi đến chuyện mình có biết chút ít thì cũng thở phào một hơi, đoạn đáp:
“Bổ huyết ích khí có nhiều loại, thường cũng còn phải tùy vào tình trạng cơ địa từng người. Không biết Lã huynh cần vì lý do gì, có thể cho tại hạ biết hay chăng?”
Lã Vọng Thiên trầm ngâm một hồi, cuối cùng vẫn quyết định thẳng thắn:
“Không giấu gì Dư huynh, tại hạ dạo gần đây bói toán bị phản phệ mà thổ huyết mất máu. Ban nãy bị ngất đi cũng là do vậy...”
Họ Dư nghe vậy thì cũng thoáng ngạc nhiên, song y cũng không phải người nhiều chuyện, bèn lục lại trí nhớ, sau thì lấy giấy bút từ trong hành lý ra, viết vài vị thuốc đơn giản xuống, đưa cho Lã Vọng Thiên.
Lã công tử liếc mắt nhìn tờ giấy, thấy có hai dược vật gây chú ý là Đương Quy và Long Nhãn. Hai vị này cũng không có gì đặc biệt, hiệu dụng quả thực chính là bổ huyết ích khí, chả thế mà có trong thang Quy Tỳ của Đông Y. Song, lý do khiến Lã Vọng Thiên chú ý tới chúng chẳng phải vì dược hiệu, mà lại là do chúng có liên quan đến Trang Bức Thần Giáo. Hay nói đúng hơn, là chúng có liên quan tới hành vi của Trang Bức Thần Giáo dạo thời gian gần đây.
Cũng không rõ là vì sao, nhưng theo như tình báo của Lã gia, cũng như những gì Lã Vọng Thiên nghe ngóng chứng thực được, giáo chúng của Trang Bức Thần Giáo tại châu Ngọc Lân trong dạo thời gian gần đây đầu cơ tích trữ một số lượng dược vật không nhỏ. Động thái này của Thần giáo đã khiến không ít người để ý, trong đó có cả ba anh em Hạ Hầu Duyệt tại thành Bạch Đế. Chỉ có điều, đa số chỉ biết có người bỏ ra không ít tiền của thu mua dược liệu, nhưng không có mấy người biết kẻ thu mua là ai, có mục đích gì. Mà Vọng Thiên Lâu cũng chỉ biết kẻ hành động là Trang Bức Thần Giáo, còn nguyên do chúng làm vậy thì cũng chính là điều mà Lã công tử đang điều tra.
Tất nhiên, liệu động thái này của Trang Bức Thần Giáo có liên quan gì đến mục tiêu hạ sát Bích Mặc tiên sinh của Đế Mộ hay không thì lại càng là một khả năng đến cả những kẻ hữu tâm quan sát cũng không dám khẳng định hay chối bỏ. Dẫu sao, cũng không phải không có ai nghi ngờ liên quan giữa hai tổ chức tưởng chừng khác biệt như trời với vực này: một là bá chủ ngầm của Huyền Hoàng giới, còn lại là một đám du thủ du thực không tài không cán, chỉ biết lừa người. Nếu không, năm xưa Hàn Kinh Vũ cũng sẽ không giao cho các đời Hoan phái Kiếm tổ đi điều tra Đế Mộ và Trang Bức Thần Giáo.
Lã Vọng Thiên nhíu mày, hắn cảm thấy đây có thể là đầu mối quan trọng, thế là bèn rút từ trong người ra một tờ giấy. Trên giấy có ghi tên một loạt dược liệu, chính là những thứ Trang Bức Thần Giáo mua thời gian gần đây mà họ Lã điều tra được. Y đưa danh sách này cho Dư Tự Lực, đoạn hỏi:
“Dư huynh, nhờ anh xem một chút những vị thuốc trên này có thể dùng để làm gì?”
Dư Tự Lực tiếp nhận tờ giấy, song đọc đi đọc lại hồi lâu mà vẫn không nói gì, trên mặt còn một bộ mờ mịt. Sau một lúc lâu, y mới trả tờ danh sách cho Lã Vọng Thiên, gãi đầu gãi tai, nói:
“Lã huynh thứ lỗi, tại hạ tài sơ học thiển, kỳ thực không nhìn ra huyền cơ trong đơn thuốc này. Trông qua thì có vẻ như thuốc bổ, nhưng lại có mấy vị không thể phối cùng nhau...”
Lã Vọng Thiên nghe vậy thì cũng thoáng cảm thấy có chút mất mát, nhưng kỳ thực hắn không hy vọng nhiều nên cũng không quá thất vọng, bèn nói:
“Không sao, việc này của tại hạ cũng không phải quá quan trọng. Dư huynh có ơn với tại hạ, không biết có thể mời anh một bữa cơm hay không?”
Dư Tự Lực liếc bàn cơm sau lưng, song lại nhớ ra đây là chốn nào, bèn từ chối khéo:
“Chuyện nên làm mà thôi. Lã huynh có lòng là được rồi... Tại hạ hiện cũng không đói, lại còn...”
Nhưng chưa nói hết câu thì trong phòng vang lên tiếng bụng réo, phủ định câu nói dối vừa ra khỏi miệng, khiến má họ Dư cũng ửng đỏ lên. Lã công tử thấy vậy thì cười tủm tỉm, nói:
“Dư huynh, coi như nể mặt tại hạ, ăn cùng một bữa đạm bạc!”
Họ Dư lúc này mới hắng giọng, đáp:
“Lã huynh đã nói vậy, tại hạ còn tiếp tục từ chối thì cũng bất kính. Vậy xin đa tạ thịnh tình của anh!”
“Không có gì. Không có gì. Mời, mời!”
Lã Vọng Thiên làm thủ thế mời, hai người trước sau ngồi xuống bàn ăn. Bắt đầu ăn thì không khí lại có chút lúng túng, do cả hai người đều không biết nói chuyện gì.
Dư Tự Lực lúc này mới để ý đến một chuyện: Bữa cơm này từ nãy đến giờ trong suốt thời gian Lã Vọng Thiên ngất đi, được cứu tỉnh lại, lại còn trò chuyện với mình lâu như vậy, đáng lẽ đã phải sớm nguội. Vậy mà, ngoại trừ những món Lã Vọng Thiên đang ăn dở ra thì còn lại những gì được để trong mấy cái hộp kỳ lạ đều còn được giữ ấm nguyên. Họ Dư lấy làm lạ, hỏi ra thì mới biết mấy cái hộp kia gọi là cặp lồng, nghe nói là một phát minh của Bích Mặc tiên sinh, dùng để bảo quản, giữ ấm đồ ăn.
Như chết đuối vớ được cọc, hai thiếu niên bèn lấy Bích Mặc tiên sinh làm chủ đề trò chuyện, để trải qua được bầu không khí lúng túng.
Nói về Nguyễn Đông Thanh, Lã Vọng Thiên mấy lần muốn nói lại thôi. Hắn nghĩ nhờ Dư Tự Lực lên xem bệnh cho Bích Mặc tiên sinh, song lại nghĩ Nguyễn Đông Thanh xưa nay làm việc tính toán không kẽ hở, nếu hắn lắm mồm hỏng chuyện thì thực là gây họa. Lại nói, tràng nhân quả khủng khiếp mà hắn bói ra ban nãy càng khiến Lã công tử thêm kiên định giữ tiếng. Về phần Dư Tự Lực, hắn cũng nhận ra Lã Vọng Thiên có điều gì đó muốn nói, song bản thân y cũng không phải người nhiều chuyện, nên làm như không thấy.
Hai người đang dùng bữa thì bỗng nghe thấy tiếng líu ríu cãi vã ở gần đó:
“Tuyết Tiên, mày giở trò bẩn thỉu ngáng đường đừng tưởng tao không biết, hôm nay đáng lẽ phải là tao thắng!”
“Không bằng người lại còn chống chế không nhận! Rõ ràng là tao thắng... Khoan, Ngọc Khiết, Mai Mai, mày cũng chạy tới đây làm gì?”
“Hỏi gì mà hỏi? Đương nhiên là ngắm trai đẹp rồi!”
“Cút! Chúng mày hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền mà cũng đòi đến đây tranh phần với bọn tao? Một con Tuyết Tiên giở thủ đoạn thì cũng thôi đi, sao lại còn cả hai đứa mày?”
“Lý quản sự nói ai kiếm được nhiều nhất thì có thể vào tranh thủ cơ hội với vị Lã công tử mấy ngày nay tới đây, không sai. Nên chúng mày cứ tiếp tục tranh nhau đi, bọn tao tới đây vì vị đại phu đẹp trai mới đến chữa bệnh cho Lã công tử. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng!”
“Nói láo! Chúng mày rõ ràng tranh thủ cơ hội muốn ngắm cả hai vị công tử đẹp trai!”
“Mày thì không thế chắc? Đừng tưởng tao không biết vì sao hôm nay mày không từ thủ đoạn ngáng đường tao!”
Trước cửa phòng, bốn kỹ nữ cãi vã òm tỏi. Ở trong phòng, mặt của hai vị “công tử đẹp trai” đã đen như đít nồi.
Nhất là Lã Vọng Thiên. Hôm đầu tiên hắn vào chốn này, có đến chín, mười cô nương ca kỹ muốn chen vào phòng của hắn. Từ sau hôm ấy, mỗi ngày Lã công tử phải bỏ ra một số tiền cũng không nhỏ để nhờ quản sự không cho phép chuyện này lại xảy ra. Quản sự hứa hẹn sẽ tận lực, và đúng là sau đó không có hôm nào chuyện y hệt hôm đầu còn xảy ra. Song, ngày nào cũng vậy, cứ đến tầm giờ này là lại có một cô nương gõ cửa gạ mời gã uống trà. Tuy lần nào Lã Vọng Thiên cũng từ chối đuổi đi, nhưng ngày nào cũng vẫn có người tới. Họ Lã nói chuyện này với Lý tổng quản thì lão nói lão đã tận lực, nhưng cũng chỉ có thể làm đến vậy. Thế nhưng bây giờ xem ra, Lã thiếu lâu chủ anh danh lừng lẫy chả qua chỉ là củ cà rốt bị Lý quản sự treo lên để kích động nhân viên làm việc chăm chỉ mà thôi...
Khác với Lã công tử vẫn còn là tấm chiếu mới, chưa nhận thức quá rõ về nhan trị của bản thân, Dư Tự Lực hiểu rõ mặt hắn gây họa ra sao, cũng luôn có chút mặc cảm vì chuyện này.
Trong lúc hai người Lã, Dư còn đang chìm đắm trong suy nghĩ, cuộc cãi vã trước cửa phòng đã nâng cấp thành xô xát. Cuối cùng, cánh cửa bị đẩy mạnh ra, bốn cô gái ngã vào trong phòng, vẫn còn đang trong tư thế kéo áo giật tóc nhau...
Lã Vọng Thiên đập đôi đũa xuống bàn. Tức thì tiếng cãi vã im bặt. Bốn cặp ánh mắt nóng bỏng, hoa si như sói đói rình mồi bắn về phía hai người Dư, Lã. Có cô nương đang chảy cả nước dãi, có cô nương thì lẩm bẩm:
“Ôi chao! Công tử ca tức giận lại càng đẹp trai!”
Chỉ thấy Lã công tử đứng lên, chắp tay nói với Dư “đại phu”:
“Dư huynh, lần này là lỗi của tại hạ. Để huynh mất hứng rồi!”
Dư Tự Lực thở dài một hơi, đứng dậy, nói:
“Lã huynh, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này!”
Đoạn, túm lấy cổ tay đồng bạn, nói một câu “Chạy thôi!” rồi kéo họ Lã theo mình, nhanh chóng rút lui khỏi chốn “đầm rồng hang hổ” “nguy hiểm trùng trùng”, “bốn bề thọ địch” này. Hai vị “công tử đẹp trai” đã đi xa, bốn người Băng Thanh, Ngọc Khiết, Tuyết Tiên, Mai Mai vẫn còn đang ngẩn ngơ nhìn theo nơi bóng lưng họ mới biến mất như còn chưa tỉnh mộng...