Khi biết rõ trước mặt là vực thẳm, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân lao thẳng về phía nó là cảm giác thế nào?
Hiện giờ, Triệu Kim Mạch chính đang được cảm nhận thứ cảm xúc tuyệt vọng đến hãi hùng này.
Xương tay của hắn đã bắt đầu đứt ra từng khúc một.
Kinh mạch trong người cũng đã có ít nhất ba thành bị xoắn nát.
Mấy lần liền, Triệu Kim Mạch muốn mở miệng xin thua, song còn chưa kịp thốt ra lấy một tiếng, thì đã bị Lý Thanh Vân tống cho một đòn vào giữa mặt. Hiện giờ, hai hàng răng cửa của hắn chỉ còn sót lại vỏn vẹn ba cái, trong đó có hai chiếc chân răng đã xô lên quá bán, mắt thấy cũng chẳng thể nào ở lại bên lợi đến lúc ra ngoài bí cảnh. Mũi của Triệu Kim Mạch cũng đã bị đánh dập nát, trên mặt hắn trừ sưng sưng đỏ đỏ ra, nhìn đâu cũng be bét máu.
Có câu nói rất hay rằng: trên đời này có ba thứ mà người thông thái nào cũng sợ. Một đêm không trăng, một vùng biển đang nổi bão, và cơn giận của một người hiền lành.
Hiện tại, cu cậu Triệu Kim Mạch rốt cuộc cũng học được cái gọi là mọi chuyện đều có hậu quả của nó.
Đáng tiếc, lúc này hối hận đã muộn.
Triệu Kim Mạch hoàn toàn không biết, kể từ khi hắn động sát cơ, để Lý Thanh Vân nhận định gã là cái loại phụ nghĩa vong ân, ăn cháo đá bát, thì cũng chính là đã tuyên bố cuộc đời hắn sẽ chấm dứt ở doanh trại này.
Mới đầu, Toái Đản Cuồng Ma cũng chưa có ý định ra tay dứt khoát. Thế nhưng, nghĩ kỹ, hiện giờ cậu chàng còn phải tìm cách cứu viện đồng môn, đối đầu với một thế lực không rõ trong bóng tối. Nếu sau lưng còn có một kẻ táng tận lương tâm, vong ơn phụ nghĩa thì quả thật chẳng khác nào mua dây buộc mình.
Thành thử, Triệu Kim Mạch tuyệt đối không sống quá canh ba đêm nay.
Sở dĩ còn chưa đánh chết hắn, ấy chẳng qua là do Lý Thanh Vân còn chưa hả giận mà thôi.
Lại thấy...
Cậu chàng chộp lấy ngọn của Hắc Nham Ám Kim thương, vung mạnh một đòn. Đuôi thương hung hăng quật tới, nện ngay vào hai lạng thịt ở giữa hai chân của Triệu Kim Mạch. Chỉ nghe “rắc” một tiếng, kèm theo đó là một tiếng tru tréo thê lương cất lên.
“Aaaa!”
Lần này, rốt cuộc, Triệu Kim Mạch cũng có thể được thét lên một tiếng.
Tuy cũng là Lý Thanh Vân để hắn hét, nhưng ít nhất không gặp phải cảnh vừa há mồm, âm thanh còn chưa phát ra đã bị Hàng Long Thập Bát Chưởng đánh ngược trở xuống cổ họng.
Triệu Kim Mạch chưa từng nghĩ, được mở miệng kêu thảm hóa ra cũng là một loại đặc quyền.
Tiếng kêu thảm thiết vừa cất lên, trước mắt họ Triệu đã hiện lên một Lý Thanh Vân đằng đằng sát khí.
“Hắn... hắn muốn giết ta?”
Đáng thương thay Triệu Kim Mạch, đến giờ hắn mới phát giác, đối phương muốn cho hắn đi chầu ông bà ông vải.
Sớm đã nói, hắn là kẻ cao ngạo.
Mà kẻ cao ngạo, thường không chú ý đến suy nghĩ, cảm xúc của đối phương.
Đến tận lúc này, Triệu Kim Mạch cũng không nghĩ đến chọc giận Lý Thanh Vân sẽ có hậu quả gì. Cũng không suy nghĩ xem một khi Toái Đản Cuồng Ma cáu lên, thì sẽ ra tay tàn nhẫn thế nào.
Gã chỉ cho là thiết kế của bản thân vô cùng hoàn mĩ, đối phương đã mắc mưu mà thôi.
Hệt như ác ma đòi mạng, tử thần tìm tới, Lý Thanh Vân duỗi một ngón tay, điểm thẳng vào trán của Triệu Kim Mạch. Hùng kình khủng khiếp theo đó xộc thẳng vào mi tâm gã, lao thẳng tới đại não. Họ Triệu chỉ kịp nghĩ đúng năm chữ:
“Không! Ta không muốn chết...”
Sau đó, là bóng tối vô biên trùm tới, che lấp ý thức của hắn.
Xùy!
Một chỉ đánh ra, lập tức chọc thủng đầu Triệu Kim Mạch, theo gáy bắn ra ngoài. Lúc này, bên trong xương sọ của hắn, cơ hồ chỉ còn một đống nhão nhoét không thành hình dạng.
Cô bé kia thấy chiến đấu đã kết thúc, bèn tí tởn chạy tới, tung chân đá một cái vào người Triệu Kim Mạch, lẩm bẩm chê bai:
“Để ngươi tự cho là đúng này. May mà ngươi không rơi vào tay bản cô nương, bằng không tuyệt đối không để ngươi chết dễ chịu như thế.”
Lý Thanh Vân phủi tay, thầm nghĩ xét theo một hướng nào đó, cô bé nói quả thật không sai. Chuyện ngày hôm nay đáng lẽ có thể kết thúc trong êm thấm, cậu chàng đang có việc trên người, kỳ thực cũng không định tính toán gì với hai người bọn họ cả. Đáng tiếc, Triệu Kim Mạch tự cho là thông minh, cuối cùng còn bồi cả tính mạng của bản thân vào.
Kỳ thực, Lý Thanh Vân còn không nhìn ra, kỳ thực cô bé kia chạy tới đánh Triệu Kim Mạch cũng không phải không có ý đồ.
Cô bé từ đầu đến giờ không quá tin tưởng Toái Đản Cuồng Ma, cũng không muốn lấy tính mạng bản thân ra để đặt cược vào nhân cách của một người. Ngặt nỗi, chiến lực mà Lý Thanh Vân thể hiện ra quá mức biến thái, hoàn toàn không theo lẽ thường. Cô bé tuy là chủ nhân của Thanh Phong Phá Không chùy, song chiến lực thực tế cũng chỉ sàn sàn Triệu Kim Mạch mà thôi, hoàn toàn không phải đối thủ của Toái Đản Cuồng Ma.
Thành thử, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu...
Cô bé chạy tới đánh Triệu Kim Mạch, mặt ngoài là biểu hiện ra dáng vẻ không tim không phổi, để người khác an tâm. Mặt khác, lại cũng đang ngấm ngầm biểu hiện, cô bé không muốn đối địch với Lý Thanh Vân.
Nếu gặp kẻ đầu óc đơn giản, vậy thì tầng ý nghĩa bên ngoài là đủ để khiến đối phương buông lỏng tinh thần, cảm thấy không cần diệt khẩu.
Nếu là kẻ tâm tư tỉ mỉ, có thể lĩnh hội đến tầng ý nghĩa sâu xa, vậy thì cô bé cũng không ngại thuận thế đẩy thuyền, chủ động xin cõng cái nồi giết hại Triệu Kim Mạch này.
Mà Lý Thanh Vân lúc này cũng chẳng có tâm tình chơi mấy cái âm mưu ngoại giao thâm ý này với cô nàng.
Cậu chàng thở ra một hơi, phủi áo, lau máu trên bàn tay, đến nhìn Triệu Kim Mạch lấy một cái cũng chẳng buồn nhìn. Trái lại, Lý Thanh Vân ngó cô bé kia, nói:
“Chuyện nơi này đã xong. Vẫn mong cô nương nể tình ơn cứu mạng của tại hạ, trợ giúp tại hạ giải quyết hậu hoạn.”
Cậu chàng bấy giờ đang vội lên đường, cũng không tiện nhận đồ vật của hai người Triệu Kim Mạch. Vốn, Lý Thanh Vân chỉ định hỏi thăm tung tích của đồng môn một phen rồi đi mà thôi. Tiếc rằng họ Triệu suy bụng ta ra bụng người, nhất định phải gây chuyện. Hiện giờ, Lý Thanh Vân cũng chỉ đành nhờ cô bé kia thay mình xử lý cái chết của Triệu Kim Mạch. Về phần tung tích của đồng môn, chờ lúc cô nàng gật đầu, cậu chàng lại hỏi cũng không muộn.
Cô bé nọ chắp hai tay sau lưng, nhảy cóc mấy cái về phía Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân nhún vai, đáp một câu gọn lỏn:
“Đoán.”
Cô bé kia gặp Lý Thanh Vân hoàn toàn không ngó ngàng đến mình, chẳng khác nào tượng gỗ, không khỏi cau mày một cái. Đoạn, cô nàng quệt miệng, nói:
“Lý thiếu hiệp quả thật là khiến người ta không thể đoán nổi. Lúc vừa vào bí cảnh bày ra một tấm mặt thối, nhìn chúng ta như nhìn người chết là thế. Hiện giờ tái ngộ lại giở cái mặt ngố ngố như này là có ý gì? Rốt cuộc đâu mới là Lý Thanh Vân thật sự?”
“Cô... cô nương... ặc... nói từng trông thấy tại hạ?”
Đối phương đã nói rõ ràng đến thế, Lý Thanh Vân có ngố đi nữa cũng có thể nghe được người trước mắt từng trông thấy “mình”. Thế nhưng, kể từ lúc vào bí cảnh này cậu chàng hồn vía thì chui vào Tuế Nguyệt Trường Hà, thân xác thì nằm như chó chết trong cái căn phòng ngầm dưới đất kia...
Thế thì “Lý Thanh Vân” mà đối phương nhìn thấy là ai?
Cậu chàng bấy giờ vội vàng lên tiếng, mới sực nhớ ra là đến tên tuổi người ta cũng không rõ, thành thử mới nghẹn một cái như thế.
Cô bé nọ nói:
“Bây giờ mới nhớ đến mình chưa hỏi tên tuổi tiểu nữ sao? Thiếu hiệp hành xử như thế là cảm thấy vì cứu tiểu nữ một mạng nên có vô lễ cũng chẳng sao, hay là cho rằng mình đang hỏi cung tội phạm?”
“Là Vân thất lễ. Dám hỏi tôn tính đại danh của cô nương?”
Vốn là, cô bé này còn cảm thấy khó hiểu không rõ Lý Thanh Vân dựa vào đâu để khẳng định mình có thể xử lý ổn thoả cái chết của Triệu Kim Mạch, đã đoán được bao nhiêu về thân phận của mình. Thế nhưng, thấy cái dáng vẻ ngơ ngơ ngác ngác của thằng cha này lúc dò hỏi tên tuổi của mình, cô bé không thể không nói một chữ...
Phục.
Thiếu nữ hắng giọng một cái, quyết định không chơi dông chơi dài với cái loại não cơ bắp này nữa:
“Tiểu nữ họ Hoàn Nhan, tên là Vân Mộng, là người của Hắc Tam Giác.
Lúc vừa vào bí cảnh, tiểu nữ thấy thiếu hiệp dắt ba vị đồng môn tiến về phía con sông kia, bèn đuổi theo xem sao. Chẳng ngờ giữa chừng mất dấu, đi đến chỗ này thì lại gặp phải Triệu Kim Mạch. Hai người chúng ta đánh nhau một trận, không ngờ lại chọc phải tổ của đám quái vật kia.”
“Cảm ơn. Vậy tại hạ xin cáo từ.”
“Thiếu hiệp chờ đã.”
Chưa đợi Lý Thanh Vân rời khỏi doanh trại, Hoàn Nhan Vân Mộng đã lên tiếng gọi với theo. Cậu chàng vốn là đang vội, song lại sợ cô bé nhớ thêm được việc gì, bỏ lỡ mất tình báo quan trọng thì quả thật được không bù nổi mất. Thế là, Lý Thanh Vân thả chậm bước chân, quay đầu lại.
Hoàn Nhan Vân Mộng nói:
“Thiếu hiệp hẳn là biết bí mật nào đó liên quan đến bí cảnh này, không biết có thể chia sẻ cho Vân Mộng cùng nghe được không? Nếu không, tiểu nữ chỉ sợ không còn mạng mà ra khỏi đây, chuyện của Triệu Kim Mạch sợ là cũng không thể nào xử lý ổn thoả được.”
“Cô nương đang uy hiếp ta?”
Lý Thanh Vân híp mắt, giọng nói cũng lạnh đi mấy phần.
Hoàn Nhan Vân Mộng đáp:
“Thiếu hiệp nói thế thực ra cũng không sai. Chẳng qua là đến con gà con chó còn muốn sống, huống chi là tiểu nữ? Bí cảnh lần này vô cùng bất thường, biết nhiều một chút, cơ hội sống lại cao thêm một phần, không phải sao?”
Nghe cô nàng nói vậy, Lý Thanh Vân chợt cười phá lên, đoạn hỏi:
“Cô nương chắc là muốn nghe chứ?”