Tối muộn...
Bốn người, hai nam hai nữ, đứng nhìn về phía đông. Hàng vạn dặm biển trải dài đến chân trời phản chiến ánh trăng, dát bạc cả một vùng mênh mang vô biên vô hạn. Sóng dập dềnh không ngừng, khiến mảnh trăng in trên đáy nước khi tan khi hợp, dập dờn không lúc nào ngừng.
Đối với một con vịt cạn trứ danh như Lý Thanh Vân mà nói, cảnh trăng ở biển Phong Bạo quả thực là có một không hai.
“Sư phụ nói phải, đi một ngày đàng học một sàng khôn. Nếu sau này có thể dẫn nhị sư muội...”
Cậu chàng nghĩ đến cảnh cùng Tạ Thiên Hoa ngao du nam bắc, sấm đãng giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, uống rượu hát ca mà bất giác đỏ mặt. Không thể không nói, nếu luận về độ trong sáng và EQ, Lý thiếu hiệp cơ hồ được chân truyền, sao y bản gốc của vị Bích Mặc tiên sinh nào đấy.
Đương nhiên, nếu đổi lại là người khác, tỉ như ông thân sinh Lý Huyền Thiên của cậu chàng, chắc hẳn mộng tưởng trong lòng sẽ không được trong sáng như vậy.
Thẩm Tư Quân thấy cậu chàng ngẩn người, hắng giọng một tiếng:
“Lý công tử.”
“Thất lễ. Tại hạ xuất thân ở phía tây, xưa nay chưa thấy biển lớn bao giờ. Lúc này ngẩn người, khiến quân sư chê cười.”
Lý Thanh Vân cũng biết mình thất lễ, ho khan một tiếng, đưa tay gãi gáy, mặt ra chiều áy náy.
Quan Hạ Băng nói:
“Dì Thẩm, không biết vì sao dì lại gọi Lý thiếu hiệp đến đây?”
“Tiểu thư, ngài đã nể mặt gọi ta một tiếng dì, thì xin đừng trách ta tự tung tự tác. Lý thiếu hiệp, không biết gia sư nhìn nhận ra sao về bậc nữ lưu chúng ta?”
“Sư phụ vẫn nói nam nữ hữu biệt, là lẽ hiển nhiên, song không phân sang hèn cao thấp. Triều đình cần đối xử công bằng, mới có thể khiến nhân tài không bị mai một.”
Lý Thanh Vân đáp ngay.
Đương nhiên, những lời này cũng không phải bản thân Nguyễn Đông Thanh nói, mà là do đám đệ tử trong lúc rảnh rỗi thảo luận với nhau dựa trên bản nháp tuồn ra từ thư phòng của sư phụ.
Hai mắt Thẩm Tư Quân cơ hồ sáng lên, Quan Hạ Băng cũng che miệng kinh ngạc. Chỉ thấy vị nữ quân sư hắng giọng một cái, gắng gượng che giấu sự hào hứng trong ngữ khí, hỏi:
“Không biết tiên sinh nói đối xử công bằng là thế nào?”
“Theo như sư... phụ tại hạ vẫn nói, mấu chốt của công bằng nằm thái độ của hoàng thượng. Nếu có thể đạt tới chuyện cùng được giáo dục giống nhau, cùng được thi cử chung với nhau, cùng có điều kiện thăng quan như nhau, nghĩa là chỉ nhìn thực lực tài trí, không quản xuất xứ, giàu nghèo, nam nữ thì mới là kế sâu bền. Như Nho môn chỉ coi sĩ tộc là trọng, khinh thường công tượng, khuyến nông ức thương, xướng ca vô loài, thực là ngu không ai bằng, chẳng khác nào cắm đầu vào cái lỗ rồi tưởng mình khôn hơn thiên hạ.”
Lý Thanh Vân bắn luôn một tràng, vừa nói vừa cố gắng nhớ lại cái lần Hồng Vân và sư phụ ngà ngà say, có nói đến chuyện này, hăng hái đến độ nước bọt văng ba thước... Đoạn sau cậu chàng không nhớ rõ lắm, nhưng còn nhớ mang máng những gì viết trên giấy nháp của Nguyễn Đông Thanh, nên gộp cả vào mà nói đến quên cả trời đất.
Quan Hạ Băng càng nghe càng thấy mồ hôi chảy đầy đầu, thầm nghĩ:
“Tình báo nói Bích Mặc tiên sinh nhận lời Hồ Ma Huyền Nguyệt rời núi phò tá y thị, lại vừa khéo đệ tử của y gặp chuyện bất bình ở thành Bạch Đế. Chẳng nhẽ... tiên sinh muốn động thủ đoạt chức Chưởng Ấn quan, sau đó thay đổi thế đạo, đả phá cách trị quốc của Nho môn?”
Thẩm Tư Quân nói:
“Thiếu hiệp có điều không biết, tiểu thư nhà ta cũng có ý định thay đổi cái nhìn của thế nhân, chẳng qua một bàn tay vỗ không ra tiếng, có mấy phần lực bất tòng tâm. Không biết... thiếu hiệp và tiên sinh có muốn kết minh hay chăng?”
Y thị ngừng một thoáng, lại nhìn về phía Quan Hạ Băng, nói:
“Dù sao, tiểu thư nhà ta và thiếu hiệp kỳ thực...”
“Dì Thẩm!!!”
“Là cùng một loại người.”
Quan Hạ Băng thấy quân sư nhà mình định nói lộ chuyện của mình, vội vàng lên tiếng ngăn cản. Thế nhưng vẫn chậm một bước. Nàng ta mới lên tiếng cảnh cáo, chưa kịp động thân, Thẩm Tư Quân đã nói hết năm chữ sau cùng.
Lấy lực chiến đấu của Lý Thanh Vân đương nhiên không có khả năng không nghe được.
Cậu chàng nhíu mày, hỏi:
“Không biết quân sư nói hai chúng ta là cùng một loại người là có ý gì? Xin vui lòng giải thích cho, chớ nên nói nửa vời như thế.”
“Thẩm Tư Quân! Bà đi quá giới hạn rồi!”
Quan Hạ Băng quát lên, Trương Thắng ở bên cạnh đã tuốt kiếm thủ thế, chỉ chờ một câu của Ngân Lang thì lập tức trên người Thẩm Tư Quân sẽ xuất hiện ba cái lỗ máu.
Thẩm Tư Quân lắc đầu, nói:
“Tiểu thư, sớm muộn cũng nên đối mặt. Lý thiếu hiệp, cậu cho là vì nguyên cớ gì mà kể từ khi cậu đến Hải Nha, tiểu thư nhà ta hết lòng giúp đỡ?”
“Đương nhiên không thể là tình nam nữ rồi. Hẳn là có liên quan đến y?”
Lý Thanh Vân nói đến Võ Hoàng, cụp mắt xuống, đổi xưng hô khác, không muốn nhắc trực tiếp đến Lý Huyền Thiên. Cậu chàng từng nghe ngóng được sở dĩ mình có thể bình yên rời khỏi thành Bạch Đế, trốn khỏi võ đài ngầm là do trong tối có thuộc hạ của Võ Hoàng ngấm ngầm bảo vệ.
Theo cậu chàng thấy, Quan Hạ Băng ắt hẳn cũng là một trong số những thuộc hạ được lệnh ngấm ngầm chiếu cố cho mình.
Thẩm Tư Quân vốn đang định lên tiếng, thì Ngân Lang đã cao giọng:
“Chuyện của bản tiểu thư, không cần người khác nói hộ.”
“Là ta tự tác chủ trương, mong tiểu thư xá tội.”
Thẩm Tư Quân nhẹ nhàng khom mình, đầu cúi thấp, hai tay để trước người.
Quan Hạ Băng hít sâu một hơi, nói:
“Được! Ta nói. Thân mẫu của ta họ Quan, tên là Quan Bảo Ngọc, con gái của Vạn Nhân Đồ Quan Vân Phi. Thân phụ họ Lý, tên là... Huyền Thiên, người đời xưng tụng là Võ Hoàng. Giờ thì hiểu rồi chứ, em trai?”
Lý Thanh Vân nghe mà trợn tròn mắt, miệng há hốc...
Nói nửa ngày trời, hóa ra vị nữ tướng nổi danh quân ngũ, Ngân Lang của Đại Việt, lại cũng là nợ phong lưu của cha cậu chàng.
oOo
Cứ như Quan Hạ Băng kể lại thì khi xưa Trương Thắng dẫn Quan Bảo Ngọc liều mạng chạy khỏi Đại Thục, dọc đường bị vô vàn thú tộc trong Lục Trúc Hải công kích. Một đường khổ sở khó nhọc, chạy đến biên giới Đại Việt thì gặp được Lý Huyền Thiên đang chống cự thú triều ở Quan Lâm, được y bảo hộ che chở.
Sau đó ít lâu, Nghiêm Hàn chinh phục lục quốc, lúc này mới dẫn quân khiêu chiến Đại Việt. Võ Hoàng một lần nữa đứng ra ngăn cơn sóng dữ.
Cũng vì thế, Quan Bảo Ngọc có tình ý với ân nhân của mình, Quan Hạ Băng cũng ra đời. Không kế thừa được Võ Thánh chi hồn, chẳng thức tỉnh Chiến Thần chi thể, hai mẹ con cô nàng cơ hồ là bị Lý gia quăng đại đến thành Trầm Sa của châu Hỉ Phượng cho khuất mắt. Tuy hàng tháng vẫn có lương bổng chu cấp, nhưng thái độ chẳng khác nào bố thí cho ăn mày.
Cũng chính ở đây, Quan Hạ Băng quyết lấy họ mẹ, một người một kích khiêu chiến toàn bộ mười tám tướng hai mươi bảy lực sĩ của thành chủ, không một lần thất bại. Về sau lại được Thẩm Tư Quân theo phò tá, chẳng khác nào hổ được gió rồng gặp mây. Thậm chí có người còn đoán, nếu cô nàng không bất hạnh chiến tử sa trường, sau này chắc chắn có thể dùng chiến công làm đến tận chức châu chủ một châu.
Lý Thanh Vân nghe cô nàng kể xong, bấy giờ mới hít sâu một hơi, hỏi:
“Ờ... ờm...”
“Nếu thấy phản cảm thì vẫn xưng hô như trước đi. Dù sao... bản thân tiểu nữ cũng không muốn thừa nhận quan hệ với người đàn ông đó.”
“Được. Vậy thì... Quan tướng quân. Tại hạ muốn hỏi...”
Lý Thanh Vân gãi mũi, ánh mắt giống như có điều trốn tránh, lại có vài phần kiêng kị.
Quan Hạ Băng chinh chiến sa trường nhiều năm, đương nhiên là nhìn ra được dị sắc trong mắt một thiếu niên hỉ mũi chưa sạch như cậu chàng. Nàng ta lật tay, quát một tiếng. Chỉ nghe tiếng xé gió vù vù tựa như rồng gầm cất lên, một cái bóng bạc từ doanh trại lao vọt ra ngoài, xé ngang qua nền trời đêm lao đến chỗ Quan Hạ Băng. Ngưng thần nhìn kỹ, thì ngoại trừ Long Nha Ngân Lân Kích ra thì còn thứ gì khác vào đây nữa?
Ngân Lang tung mình, đưa tay tóm lấy thân thương, vặn mình bổ một nhát về phía mặt biển. Chân khí tung hoành, đầu kích nhả ra một đạo đao quang cong như vầng nguyệt, lướt thẳng về phía đông.
Đao quang bay đến đâu, mặt biển đông cứng thành băng đến đó, mãi cho đến hơn trăm trượng mới hết đà, tiêu tan thành vô số điểm sáng.
Quan Hạ Băng nhẹ nhàng đáp xuống đất, chỏ kích về phía biển, nói:
“Một chiêu Vạn Lý Băng Hà này là toàn lực của tiểu nữ, cũng là chiêu đã đóng băng thiếu hiệp hồi trước.”
“Một năm rưỡi trước, Lý Thanh Minh đạp vào Vụ Hải, một chiêu này của ta cũng bại dưới tay y. Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng. Thiếu hiệp khi đó bị Lý Thanh Minh đùa giỡn chẳng khác nào người vờn con kiến, không biết chút gì về thực lực của y cũng không có gì lạ.”
...
Lý Thanh Vân nhìn thanh thế của một kích ban nãy, lại tự vấn nếu liều mạng sử dụng Càn Khôn Đại Na Di thì liệu có thể sống sót được hay không.
Cuối cùng, cậu chàng thở dài...
Câu trả lời khiến Lý Thanh Vân không khỏi thất vọng.
Quan Hạ Băng thấy vậy, gác kích sau lưng, vỗ vai:
“Thiếu hiệp không cần coi nhẹ bản thân. Lý Thanh Minh vì sao lại nghĩ hết mưu này đến kế khác để ám sát cậu? Chẳng phải là y đang sợ cậu trưởng thành hay sao?”
Lý Thanh Vân cười, nói:
“Chuyện ấy thì phải đến Thiên Kiêu Chiến của hai năm sau mới biết được. Về việc hợp tác, thứ cho tại hạ không thể thay gia sư quyết định được. Thế nhưng... nếu tướng quân có thể viết một phong thư gửi đến Quan Lâm thì tại hạ có thể nói giúp vài lời, cũng coi như trả lại ân tình của chị.”