Quan Hạ Băng lắc đầu, nói:
“Thương thế của tiểu nữ thế nào Thẩm quân sư vừa nhìn cũng biết, chuyện chuyển giao binh quyền sớm hay muộn cũng vậy. À đúng... tạm thời tiểu nữ vẫn còn là thống lĩnh Tĩnh Hải quân, cảm phiền Hoàng thành chủ cho mời Hàn cô nương đến, nói cho nàng ta biết không cần tốn công sức chế tạo bảo vật thủ thành nữa.”
Hoàng Kim Thần làm quan nhiều năm, đương nhiên là nhận ra ba người Thẩm, Quan, Trương đang chơi cái trò “di hoa tiếp mộc”. Tĩnh Hải quân quả thực sẽ đầu quân cho Lý Thanh Minh, nhưng thống lĩnh và phó tướng thì không phải Quan Hạ Băng và Trương Thắng nữa.
Thế nhưng những chuyện này có can hệ gì đến lão? Lão chỉ cần giữ được thành Hải Nha là được rồi.
Hàn Thu Thủy bị đưa vào lán quân y, chỉ thở dài thườn thượt.
“Ài... các vị cho tiền lại không cho người, bây giờ không kịp chế tạo lại trách tiểu nữ rồi?”
Cô nàng còn tưởng tướng lĩnh Tĩnh Hải Quân vì chuyện Quan Hạ Băng thụ thương, tìm mình trách tội, thành thử vừa bước vào đã lên tiếng phủ đầu trước.
Hoàng Kim Thần nhăn mặt, nói:
“Binh mã Ti Đằng doanh phụ trách vận chuyển trận pháp hộ thành, khởi động khống chế cơ quan, có muốn cũng không thể để bọn họ theo cho tiểu thư phân phó được.”
Uy danh của Hàn gia thế nào, toàn bộ Huyền Hoàng giới đều biết. Tuy Đại Việt cách biệt khỏi lục quốc, thế nhưng lúc trẻ Hoàng Kim Thần từng tham gia chống Hải Thú lên bờ, thành thử uy vọng của gia tộc Kiếm Thánh ngày nào với lão cũng là như sấm bên tai.
Danh tiếng Hàn gia, lại chồng thêm một thằng cha Bích Mặc tiên sinh, thành thử lão hoàn toàn không hề nghi ngờ vật Hàn Thu Thủy muốn chế tạo.
Quan Hạ Băng ho khan một tiếng, che miệng, nói:
“Hàn cô nương, bây giờ bản tướng quân đã bị thương, quyền thống lĩnh đã giao lại cho Thẩm quân sư. Sau này cô nương có tiếp tục chế tạo được vật kia hay không còn phải xem ý của ngài ấy.”
Thẩm Tư Quân thấy cô nàng không còn gọi mình là “dì Thẩm” nữa, bất giác thở dài một tiếng. Thế nhưng nghĩ lại những gì Lý Thanh Minh đã hứa, y thị lại dằn lòng, hạ quyết tâm.
Nước đổ khó hốt, đã quyết định rồi, có hối hận cũng chẳng được gì.
Hàn Thu Thủy nghe vậy, nhún vai, giống như hoàn toàn không để trong lòng:
“Vậy được. Tiểu nữ mới cầm tiền chưa ấm tay, chỉ có một ngày, chắc các vị không tính toán đâu. Cáo từ.”
Dáng vẻ không tim không phổi của nàng ta lập tức khiến cả lán không ai nhịn được cười. Hoàng Kim Thần lắc đầu, cảm thán:
“Không rõ cô nương này là nghé con không biết sợ cọp hay là thần kinh thép nữa.”
“Hoàng thành chủ và thống lĩnh đại nhân còn bình chân như vại, thế thì cái người trên dưới chẳng có gì như cô nàng cớ sao phải lo lắng?”
Quan Hạ Băng cười.
oOo
Sáng hôm sau...
Lý Thanh Minh đạt được mục đích, hào hứng mười phần, ra tay cũng hào phóng hơn mọi ngày. Trời còn chưa sáng, một viên tiểu tướng mặc giáp đen, xách một đôi chùy bạc hăm hở bước ra khỏi truyền tống môn. Chỉ thấy người này tóc tai bù xù, răng như răng lợn, mũi như mũi trâu, làn da ngăm ngăm đen, bộ dáng cực kỳ xấu xí. Vừa đến thành Hải Nha, gã đã bước xồng xộc vào lán quân y, lang y dược sĩ trong quân có muốn cản cũng chẳng được. Vừa bước, gã vừa cười ha hả, gọi to:
“Quan tiểu thư, Thẩm phu nhân, Từ lúc chia tay ở Trầm Sa đến giờ vẫn khỏe mạnh chứ?”
Quan Hạ Băng bấy giờ đang nghỉ ngơi trên đệm cỏ, bị cái giọng oang oang như sấm của y làm cho thức giấc, không khỏi nhíu mày một cái. Lúc nhìn rõ người đến là ai, cô nàng mới cười khẩy, nói:
“Còn tưởng viện binh mà Linh vương điện hạ nói là ai, té ra là Trình tướng quân.”
Cô nàng vẫn nhớ rõ mồn một kẻ này là Trình Chân Kim, con cháu sĩ tộc lớn ở Hỷ Phượng – Trình gia. Nhà họ Trình vốn là ông chủ lớn trong Hữu Tiền Liên Minh, nắm tám phần công việc kinh thương tơ lụa cả Huyền Hoàng giới. Nhiều kẻ nói gia sản họ Trình có thể địch được với quốc khố của Đại Việt, nhưng hư thực ra sao thì Trình tộc hoàn toàn không thể hiện ra ngoài, làm người cực kỳ điệu thấp khiêm tốn.
Trình Chân Kim vừa ra đời đã có thần lực, có thể dùng tay không bóp một thỏi vàng ròng thành mảnh như giấy. Họ Trình mới dốc tiền bạc mời thầy về dạy, lại nhờ quen biết chạy cho hắn một chức đô úy ở thành Trầm Sa, đợi khi có đủ quân công sẽ thăng tiến. Đây cũng là thời điểm hai người Quan, Thẩm gặp y.
Trình Chân Kim trời sinh háo sắc, chiến lực cao, lại có tiền bạc, thành thử lúc vừa đến thành Trầm Sa y cơ hồ là một người theo đuổi cuồng nhiệt của Thẩm Tư Quân. Về sau, khi thấy Quan Hạ Băng, gã đổi mục tiêu tìm cách tán tỉnh cô nàng. Cũng may cô nàng dù sao cũng là con của Lý Huyền Thiên, Trình tộc lẫn Trình Chân Kim đều không dại gì gây hấn với Võ Hoàng, nên cũng không dám cưỡng ép.
Đâu đấy mấy năm, Quan Hạ Băng xung quân, lại vì thân thế mà bị các thế lực vây cánh trong triều ngấm ngầm phái đi những chỗ biên cương khỉ ho cò gáy, có vậy mới tránh được sự đeo bám của Trình Chân Kim.
“Được Quan tướng quân nhớ tên là vinh dự của Trình mỗ.”
“Sau này Trình mỗ và Quan tiểu thư cũng coi như là cùng phò một chủ, không bằng tối nay cùng lên đầu thành thưởng trăng tâm sự, sớm tìm hiểu lẫn nhau, sau này làm việc cùng nhau cũng trơn tru ăn ý hơn. Quan tướng quân thấy sao?”
Quan Hạ Băng cười nhạt, nói:
“Trình tướng quân, trước mắt thì lo chống cự đợt thú triều hôm nay đi đã. Bây giờ đã nghĩ đến chuyện thưởng trăng tán gẫu há không phải chưa học làm dâu đã hay đâu làm mẹ chồng sao?”
“Đúng đúng. Quan tiểu thư dạy rất phải. Chuyện Hải Thú cứ yên tâm giao cho Trình mỗ. Ta không phiền tiểu thư nghỉ ngơi nữa...”
Trình Chân Kim cười ha hả, lại xách hai quả chùy to tướng chạy ra khỏi lán quân y, leo lên đầu tường.
Bấy giờ, Hải Thú đã bắt đầu kéo nhau lục tục lên bờ, dẫn đầu là một con Ma Kình thân cao như quả núi nhỏ không khác gì hôm trước. Thế nhưng hôm nay ngoại trừ nó còn có hai con Hải Thú không giống tầm thường. Bọn này thân cao bốn trượng, đứng hai bên tả hữu của con Ma Kình giống như hộ vệ tháp tùng minh chúa. Con mé tả toàn thân trong suốt, có thể thấy rõ mồn một máu tươi chuyển động, nội tạng co bóp trong người. Những cánh tay của nó bẹt mà ngắn, mấy ngón tay hẹp dài lêu nghêu tựa như những sợi tơ nhện đong đưa trong gió, nhìn rất quái dị. Bên phải thì là một Hải Thú lưng gù, mình mẩy đen sạm. Mũi và môi trên của nó dính vào nhau, kéo dài ra trước mặt, bẹt lại. Hai bên mũi lại mọc ra từng hàng răng người trắng ơn ởn, nhìn giống như là lưỡi cưa.
Hai quái vật này hiển nhiên là một thành viên của hầu tộc Hải Triết, Đao Ngư.
Trình Chân Kim cười ha hả, đạp gió lao về phía chiến trường. Lúc còn cách con Ma Kình và hai Hải Thú hộ vệ chừng mười trượng, gã nâng song chùy lên, đoạn ném về phía đối thủ.
Chùy bạc tám cạnh, to cỡ quả mít chín, dùng một tốc độ chóng mặt bắn về phía ba con quái vật. Không có dị tượng khủng khiếp, không thấy chân khí bùng nổ thổi quét bốn phương, toàn bộ bãi biển bên ngoài thành Hải Nha chỉ nghe được tiếng ù ù của cặp chùy bạc xé qua không khí. Hai quả chùy so với hai con Hải Thú tộc Hải Triết, Đao Ngư thì bé chẳng bằng cái tăm, hoàn toàn không đáng chú ý, chứ đừng nói gì đến con Ma Kình khổng lồ như quả núi con.
Ấy thế mà khi ngân chùy đánh tới gần, da thịt con Ma Kình bắt đầu di động, giống như bị một lực khổng lồ kéo dạt ra phía sau. Làn da xanh nhợt nhạt của chúng bắt đầu nứt toạc, sau đó là từng thớ thịt bầy hầy tróc xuống, máu tươi dần dần tóe ra.
Hôm qua ba người Quan Hạ Băng, Hoàng Kim Thần, Quách Bình Minh hợp lực vây công một con Ma Kình kích cỡ tương tự còn chẳng tài nào thương hại mảy may. Vậy mà nay Trình Chân Kim vừa động thủ, ngân chùy còn chưa đánh tới người Ma Kình đã phải đổ máu, đủ thấy kẻ này thực sự có bản lĩnh, thần lực trời sinh chẳng phải là dùng cho vui.
Lại nghe “uỳnh” một cái tưởng như núi sập, quả chùy con đập vào mặt con Ma Kình, đánh cho hàm dưới của con quái vật hoàn toàn chệch khỏi vị trí, lủng lẳng trong gió không ngậm lại được. Tấm thân khổng lồ như quả núi loạng choạng, đoạn đổ rầm xuống bãi cát, đè chết không biết bao nhiêu là Hải Thú.
Quả chùy còn lại bấy giờ cũng đã đánh tới chỗ hai con Hải Thú hộ vệ. Bọn này tu vi chiến lực đều không sánh được với Ma Kình, bây giờ đối mặt với thế công của ngân chùy lại càng không tài nào chống đỡ nổi. Quả chùy còn chưa đánh xuống, áp lực khủng khiếp của nó đã ép cả hai Hải Thú thành thịt nát. Ngân chùy giống như một viên thiên thạch, nện thẳng xuống bãi cát đẫm đầy máu tươi, khiến cho cát bắn tung lên thành một con sóng cao đến hơn trượng, táp vào mặt thú triều.
Trên đầu thành, Hàn Thu Thủy hôm nay không cần phải đi chế tạo vũ khí thủ thành nữa, bèn chạy theo Ti Đằng doanh hỗ trợ. Cô nàng chớp chớp hai mắt, nhìn về phía chiến trường, đoạn quay sang hỏi hai người Thanh Tú, Anh Tuấn:
“Người cầm chùy kia là ai vậy?”
Hai người còn ấp úng chưa biết phải đáp thế nào, Hoàng Kim Thần đứng cách đó không xa đã lên tiếng trả lời hộ:
“Y là Oanh Thiên Lôi Trình Chân Kim. Kẻ này trời sinh thần lực, trong tay cầm Lôi Động Lượng Ngân chùy nặng ba ngàn sáu trăm cân. Nếu chỉ luận lực sát thương thuần túy thì hắn có thể so được với cường giả xếp một trăm vị trí đầu của Võ bảng. Không ngờ Linh Vương lại có thể chiêu mộ được y, con cháu của Võ Hoàng đúng là không đơn giản...”
“Người lợi hại như thế, sao còn chịu ở dưới trướng kẻ khác?”
Hoàng Kim Thần nghe cô nàng hỏi, biết Hàn Thu Thủy chắc chắn chẳng thèm để ý đến Võ Bảng của Thiên Cơ các, mới cười lắc đầu:
“Trình Chân Kim này cố nhiên có oai lực nhổ núi bẻ sông, nhưng điểm yếu cũng rất rõ ràng. Thần lực trời sinh của y khiến cho mỗi đòn mỗi chiêu của họ Trình đều như vạn mã bôn đằng, đánh ra rồi rất khó biến hóa, hoàn toàn không thể bẻ ngoặt. Thành thử, nếu như gặp phải cường giả sử dụng trận pháp thần, thông bắn ngược công kích, hoặc giỏi về tá lực đả lực thì công kích của Trình Chân Kim có mạnh cũng chẳng có đất dụng võ.
“Thế nhưng, cũng chính vì nguyên nhân này mà y gần như là khắc tinh của Hải Thú vậy..”