Các quán trọ ở Huyền Hoàng giới thường xây theo lối tứ hợp, gian chính diện làm hàng cơm, nhà trái là bếp, nhà phải là kho, cuối cùng nhà sau là chỗ trọ cho khách. Tạ Thiên Hoa và chủ quán băng qua sân, vừa bước qua cửa thì đã thấy trong quán cơm bấy giờ chỉ có một bàn có người ngồi, ngoài cửa thì lố nhố đứng cơ man không biết bao nhiêu người, tu hành giả có mà tán tu cũng có. Bấy giờ người nào người nấy chính đang hườm hườm nhìn vào trong quán bằng ánh mắt sắc lẻm như dao cạo, nhọn hoắt như mũi thương.
Đám người ngồi ở cái bàn chính giữa quán là một đám người mặc áo nhà Nho trắng phau như tuyết, ở diềm áo và vạt áo viền vải xanh, trước ngực thêu một cây tùng bằng chỉ vàng. Những người này có già, có trẻ, dẫn đầu là một người thoạt nhìn cỡ hai tám ba mươi, đầu cuốn khăn lụa, cắm ngang một cây trâm dài màu bạc.
Lão thuyết thư ngày hôm qua bấy giờ đang quỳ trước mặt những tên này. Đầu Nghiêm lão cúi thấp, tên dẫn đầu chính đang gác cả hai chân lên hậu tâm của lão, thỉnh thoảng lại sử dụng hạo nhiên chính khí hóa thành ngôn từ đao kiếm đâm vào bả vai, đầu gối của lão thuyết thư đến tứa máu. Ông cụ đã đau đến nỗi mặt mày trắng bệch, thở không ra hơi, thế nhưng vẫn không dám kêu một tiếng nào.
Đám Nho sinh đứng vây quanh thì luôn miệng buông lời chửi mắng lão là tiện dân, là hạ tiện, là không bằng heo chó, không tự lượng sức mình. Mà ở ngoài cửa, thành vệ quân thấy cảnh này cũng làm như mắt điếc tai ngơ, không vào quản.
Tạ Thiên Hoa trông thấy đám người này hành xử hống hách như thế, bèn cười nhạt:
“Quả nhiên là không sai, rặt một lũ ngụy quân tử. Xem ra chừng nào rảnh phải bảo sư phụ làm thêm một bài thơ, đính lên Nho đạo dằn mặt cái đám người đạo đức giả này mới được. Đánh sập rồi lại khôi phục chưa đủ tính răn đe.”
Cô nàng vừa đặt chân vào phòng, đối phương đã ra tay đánh Nghiêm lão, hẳn nhiên là đang muốn đánh phủ đầu, hạ mã uy. Tu vi của đối thủ mờ mịt hư vô, rõ ràng là đã vào Vụ Hải. Tạ Thiên Hoa tuy là tự tin, song không phải kẻ mù quáng, tự thấy đánh nhau chưa chắc đã chiếm phần hơn.
Thế là, đối phương ra oai, cô nàng cũng báo thân phận trả lại một đòn.
Vốn là thằng cha này đang kê chân lên đầu Nghiêm lão ra cái vẻ hống hách lắm, thế nhưng nghe Tạ Thiên Hoa lẩm bẩm tự nói thì giật bắn cả mình, vội vàng muốn co chân lại, thế nhưng nhớ đến những gì cô nàng chửi bọn họ hôm qua thì lại vào thế bí, muốn rút lại cũng dở mà để nguyên đó cũng không ổn. Lúc này, hắn chỉ hận không thể lôi đám Nho sinh hôm qua ra tát cho mấy cái vì cái tội chưa tìm hiểu gì về bối cảnh của đối phương đã về gọi người ra mặt.
Chẳng là hôm qua nghe mấy tên Nho sinh kể dưới núi có một con bé tu vi ngũ cảnh dám lên tiếng thách thức oai nghiêm của Nho môn, cao tầng thư viện Thanh Tùng đã dậy sóng một phen. Nhất là vị Tế Tửu rớt đài Lâm Thanh Tùng bây giờ đang vào cái thời điểm đồng bóng, nhạy cảm quá độ, cảm thấy đối phương dám ăn nói xấc xược như vậy đều do chuyện xấu hổ của y. Nếu không phải do gã, danh tiếng Nho môn còn sâm nghiêm, há lại có phải con mèo con chó nào cũng dám khinh nhờn cười trộm như bây giờ?
Viện trưởng xưa nay thường lấy làm tự hào về thằng con Tế Tửu này, bây giờ thấy y như thế thì lại càng cho rằng phải lấy lại danh tiếng, dằn mặt thiên hạ một phen.
Mà Hoắc Minh Hạo hắn vốn là phu tử mới, còn trẻ, cần thiết phải lập uy, bèn xung phong xuống núi xem xem rốt cuộc là thiên tài nhà nào mà dám vuốt râu hổ như thế.
Vốn là Hoắc phu tử cho là đối phương chỉ là một thiên kiêu ngũ cảnh của thế lực nào đấy, thấy hắn là cường giả Vụ Hải xuất hiện thì cũng phải biết co biết duỗi, lui một vạn bước thì thư viện Thanh Tùng cũng là một thư viện lớn, danh tiếng chỉ thua Lục Đại Thư Viện, thiết nghĩ thể nào cũng phải nể mặt ba phần.
Giờ thì tốt...
Đối phương là đệ tử của Bích Mặc tiên sinh, hôm nay đánh đến tận cửa. Người ta đối đầu với Văn Cung, với Lục Đại Thư Viện còn có gan đánh Nho đạo sập một góc, hà huống chỉ là một Thanh Tùng thư viện thân cô thế cô?
Gã đảo mắt một cái, đoạn cười:
“Ra là cao đồ của Bích Mặc tiên sinh. Dám hỏi tiểu thư là Tạ tiên tử hay Đỗ tiên tử?”
“Sao nào? Nếu ta là Đỗ sư muội có phải Thanh Tùng thư viện các người sẽ khinh khi hà hiếp hay không? Tiếc quá... để các người thất vọng rồi.”
Tạ Thiên Hoa cười lạnh, chẳng hề cho Hoắc Minh Hạo chút mặt mũi nào cả. Mà đối phương khi biết cô nàng là Thanh Tước, phía sau còn có một tên điên Tạ Phong Tử – Tạ Hàn Thiên thì lá gan cơ hồ teo tóp lại bằng tốc độ không tưởng, sống lưng lạnh căm căm như bị chườm băng đá ngàn năm.
“Hiểu nhầm. Hiểu nhầm thôi. Có câu không biết không có tội, ngày khác thư viện sẽ đến tận nơi tạ tội.”
Tạ Thiên Hoa lắc đầu, nói:
“Thế thì cũng không cần. Hôm nay ta đúng lúc đang rảnh rang không có chuyện gì làm, đang muốn lên xem thử xem cái thư viện dạy ra toàn một lũ tiểu nhân lấn yếu sợ mạnh rốt cuộc trông nó ra làm sao. Dẫn đường!”
“Ngươi...”
Hoắc Minh Hạo không ngờ mình đã xuống nước mà đối phương còn không nể tình khách khí, nhất thời cũng ngớ người ra.
“Ngươi cái gì? Không phục thì đến Quan Lâm gác chân lên đầu sư phụ của ta trả thù cho cái tên Tế Tửu kia xem! Trút giận lên người phàm, ra oai với kẻ yếu thì đáng mặt quân tử lắm đấy! Được! Bản tiểu thư cho các ngươi một cơ hội. Hôm nay ta mang thi tập của gia sư lên phá quán... à nhầm, so tài.”
Tạ Thiên Hoa hừ lạnh một tiếng.
Câu nào câu nấy đều khiến cả đám người đang đứng trong quán như rơi vào hầm băng. Hoắc Minh Hạo quay phắt đầu, mắt long sòng sọc. Mấy tên Nho sinh hôm nay tưởng là sẽ được thấy cảnh Tạ Thiên Hoa bị trừng trị, ăn nói khép nép khúm núm thì lúc này đã khóc không ra nước mắt, chỉ hận không thể khiến mặt đất nứt ra một cái khe cho chúng chui vào.
Bên ngoài, dân chúng nghe được cô nàng là đệ tử của Bích Mặc tiên sinh vẫn nghe trong truyền kỳ thì hoan hô ầm ĩ, bộ dáng cuồng nhiệt có chút nào đấy giống với hiện đại người ta đu idol.
Hoắc Minh Hạo biết sự tình hiện giờ đã không thể nào cứu vãn, chỉ có thể đâm lao thì theo lao, binh tới thì tướng đỡ, nước đến thì đất ngăn. Gã hít sâu một hơi, nói:
“Vậy thì thư viện ta hoan nghênh tiểu thư đến giao lưu.”
Vừa đáp, gã vừa ra hiệu cho đám đệ tử nhanh chóng dùng ngọc giản truyền âm liên lạc với người trong thư viện để nghênh đón vị ôn thần chuẩn bị đến đập phá này.
Chờ bọn họ đi khuất, người bên ngoài đứng xem mới dám lại gần đỡ Nghiêm lão dậy. Kẻ thì phủi áo, người thì đấm vai. Những người này đều là khách quen của quán trọ, thường hay đến nghe ông cụ kể chuyện. Hôm nay trông thấy cảnh cụ bị Hoắc Minh Hạo đè đầu cưỡi cổ mà hạ nhục thì không ai mà không thấy bất bình.
Nghiêm lão phủi áo, đứng dậy, nói:
“Cảm ơn các vị quan hoài đoái thương. Từ nay về sau lão không kể chuyện của Bích Mặc tiên sinh được nữa, mong mọi người thông cảm.”
Quần chúng nghe xong, người thì thở dài tiếc rẻ, kẻ thì lắc đầu tỏ ý cảm thông. Lẫn trong số này, có một vài người của các quán trọ tửu lầu cạnh tranh thì lúc này mừng như mở cờ trong bụng. Chẳng thiếu kẻ âm thầm cười trên nỗi đau của kẻ khác, rằng ông cụ họ Nghiêm không biết thức thời, rằng chuyện ngày hôm nay chính là hậu quả của việc dám đối đầu với Thanh Tùng thư viện.
Mà Nghiêm lão lúc này âm thầm nhẩm lại những trang sách chứa đầy nét liêu trai vừa đọc hôm qua một lượt.
“Chư vị, hôm nay lão xin hầu mọi người một câu chuyện khác, cam đoan cũng không thua kém gì truyền kỳ về Bích Mặc tiên sinh.”
oOo
Thành Đông Thanh xây ở lưng chừng núi Tòng Khê rồi mở rộng xuống chân núi, đứng trong thành ngước lên cũng thấy được thấp thoáng bóng những dãy nhà, hành lang nơi rừng tùng, thành thử nếu muốn đến thư viện tỉ thí thì Tạ Thiên Hoa có thể tự mình bay đến, chẳng cần ai phải dẫn đường cho mệt. Thế nhưng cô nàng cứ đủng đỉnh không nhanh không chậm, để đám người Hoắc Minh Hạo dẫn đường, từng bước từng bước đạp lên Cầu Học Lộ lên núi. Kỳ thực, đây cũng là một loại tranh đấu, áp chế khí thế của đối thủ, gây dựng khí thế cho mình.
Hạc trắng trên núi cũng là một giống yêu quái, thế nhưng tính tình ôn hòa hơn yêu tộc bình thường trong Lục Trúc Hải, lại có thể hấp thu văn khí tài hoa của Nho đạo, thành thử tộc Bạch Hạc từ đó hình thành một loại quan hệ cộng sinh với Nho môn, với thư viện.
Thế nhưng ngày hôm nay Tạ Thiên Hoa vừa mới lên núi, áp chế đến từ sâu trong huyết mạch đã khiến đám hạc trắng ngày thường tiên phong đạo cốt, cao ngạo thanh tao nháo nhác cả lên, con nào con nấy lông xù tung, mắt hằn đỏ chẳng khác nào bị dù bị dại.
Đám Nho sinh thấy bầy hạc bay mòng mòng trên trời thành từng vòng tròn cứ như hóa điên, chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào, cứ ngơ ngác nhìn nhau tấm tắc là sự lạ. Có đứa định hỏi Hoắc phu tử, thế nhưng vừa thấy sắc mặt y hằm hằm như sắp giết người thì vội vội vàng vàng nuốt lời định nói xuống bụng.
Hoắc Minh Hạo thân là cường giả Vụ Hải, đương nhiên không giống đám Nho sinh ngày thường chỉ ngâm thơ tụng phú, đọc sách viết chữ này. Y nhìn một cái là nhận ra ngay sở dĩ bầy hạc dáo dác cả lên là do Tạ Thiên Hoa đang giở trò. Bạch Hạc ôn hòa, song huyết mạch cũng chẳng phải cao quý gì cho cam. Nay một trong năm thánh tộc, Điểu Trung Đế Hoàng, lên núi, lại cố tình dùng huyết mạch áp chế, bọn chúng không nháo nhào lên mới là lạ.
Đấy còn là Bạch Hạc từ bé đến lớn đã được tài hoa, văn khí của đệ tử Nho môn nuôi dưỡng. Nếu là một loài yêu thú loại chim khác thì chỉ e hiện tại đã hộc máu mồm mà chết.
Song, gã chẳng dám nói câu nào, chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, tiếp tục dẫn đường cho cô nàng lên núi.