Kiếm Trì, tên đầy đủ là Tẩy Kiếm Trì, là một tông môn lâu đời tại Huyền Hoàng giới, tổng bộ xây trên một ngọn núi cao gần Phong Bạo Hải. Người sáng lập ra Kiếm Trì là Kiếm Thánh, năm xưa từng cầm kiếm xông phá một đường qua biển Phong Bạo, nên còn có ngoại hiệu là Phạt Hải Kiếm Thánh. Ở trung tâm Kiếm Trì, có một hồ nước đỏ. Tương truyền năm xưa, khi Phạt Hải Kiếm Thánh đánh xuyên qua biển Phong Bạo, đã dừng chân tại chính hồ này để rửa kiếm, nước hồ vì được nhuộm bằng máu hải tộc nên mới có màu như hiện tại.
Từ khi thành lập tới nay, nhiệm vụ chính của Kiếm Trì là làm phòng tuyến của nhân gian trước biển Phong Bạo, trấn giữ chiến trường phía dưới, ngăn cản không cho các loại hải yêu, hải thú tấn công được vào lãnh thổ của nhân loại.
Kiếm Trì Tam Tổ là ba cự đầu đứng đầu Kiếm Trì, cũng tạo thành thế kiềng ba chân. Ba Kiếm tổ đại diện cho ba trường phái tu luyện trong Kiếm Trì, nên hiển nhiên cũng đại biểu cho việc nội bộ của Kiếm Trì cũng có sự tranh đấu, so tài nhất định giữa ba phe phái.
Lôi Đình Kiếm tổ, Lâm Phương Dung, đứng đầu Cường Kiếm phái, chủ trương tu luyện lấy sức mạnh và chân khí làm chủ để từ đó khắc địch.
Sóc Phong Kiếm tổ, Trần Thanh Lãng, đứng đầu Khoái Kiếm phái, chủ trương tu luyện lấy kiếm chiêu và tốc độ làm gốc, dùng chiêu thức nhanh, gọn, nhẹ để hậu phát chế nhân mà thủ thắng.
Vân Hà Kiếm tổ, Liễu Ân, đứng đầu Hoan Kiếm phái, chủ trương dùng biến ảo đa đoan của chiêu thức, cũng như các loại quái kiếm, thần khí, khiến đối thủ không thể phản ứng kịp mà bại.
Ba phe đấu nhau không ngừng, ba Kiếm tổ cũng tỉ đấu không ít lần, cả về chiến lực, lẫn trong các quyết định chính trị của Kiếm Trì. Trong đó, Vân Hà Kiếm tổ và Lôi Đình Kiếm tổ thường xuyên bất đồng quan điểm.
Lâm Phương Dung tính tình thẳng thắn, hào sảng, nhanh nhẹn, lại cũng thường hay ra ngoài, được coi là bộ mặt chính mà Kiếm Trì cho thiên hạ thấy. Ngược lại, Liễu Ân là mặt tối cần thiết cho sự tồn vong của Kiếm Trì. Gã trạc tuổi Lâm Phương Dung, là kẻ có tính tình cổ quái, ăn mặc cũng khác người, nam chả ra nam, nữ chả ra nữ. Thế nhưng, ai cũng biết, nếu không có Liễu Ân đứng sau màn lên kế hoạch, tính toán thiệt hơn lợi hại, thì Kiếm Trì cũng không thể đứng vững như ngày hôm nay.
Sóc Phong Kiếm tổ Trần Thanh Lãng có tuổi đời cao hơn hai người còn lại. Lão một đầu tóc bạc, lại thích diện đồ trắng. Tính tình lão trầm ổn, chính trực, nhưng lại biết biến báo, mềm nắn rắn buông, vừa hay trung dung được tính cách của cả hai vị còn lại. Thành thử, nội bộ Kiếm Trì gần như ngầm coi lão ta là trưởng môn.
Lúc Phùng Thanh La cầu kiến, Tam Tổ vốn đang thương nghị chính sự.
Số là, anh em nhà họ Tiết bên núi Long Hổ có quan hệ nhập nhằng với Vân Hà Kiếm Tổ, nên bèn nhờ y tìm cách lấy lại bảo kiếm từ chỗ Tạ Hàn Thiên. Liễu Ân thấy núi Long Hổ là thế lực lớn của Huyền Hoàng giới, đối địch lại không có lợi cho Kiếm Trì nên chủ trương muốn Lâm Phương Dung ra mặt, xin lại kiếm từ tay tình lữ nàng ta.
Lâm Phương Dung vốn đứng về phía Tạ Hàn Thiên. Lại thêm, nàng cũng biết ân oán giữa Đỗ Thải Hà và núi Long Hổ. Nếu Bích Mặc tiên sinh đã thu nhận cô nàng làm đệ tử, hiển nhiên đã thể hiện rõ lập trường. Giữa núi Long Hổ và Bích Mặc tiên sinh, Lâm Phương Dung có nhắm mắt cũng biết nên chọn bên nào.
Liễu Ân lại nghĩ, Bích Mặc tiên sinh này chưa biết lợi hại ra sao, nhưng cũng chưa cho Kiếm Trì lợi ích gì, so với núi Long Hổ thì gã vẫn nghiêng về mấy lão đạo sĩ hơn.
Trần Thanh Lãng trước giờ vẫn luôn giữ lập trường trung lập, hiện tại vẫn vậy. Theo lão thấy, Bích Mặc tiên sinh không nên đắc tội, nhưng cũng không thể trở mặt với núi Long Hổ. Vả lại, lấy lại kiếm từ tay Tạ Hàn Thiên cũng không tính là đắc tội tiên sinh. Chỉ cần sau đó Kiếm Trì tiếp tục duy trì trung lập thì với hai phía đều là ổn nhất.
Ba người tranh cãi kẻ qua người lại, vẫn chưa đi được đến kết luận làm sao cho ổn, thì Phùng Thanh La cầu kiến, liền tạm dừng tranh luận, truyền cô nàng vào.
Phùng Thanh La tiến vào, hành lễ với ba Kiếm tổ, đoạn nói:
“Bẩm tam tổ, đệ tử có chuyện quan trọng liên quan đến Bích Mặc tiên sinh cần bẩm báo!”
Lâm Phương Dung nghe thấy có liên quan đến tiên sinh thì mừng rỡ, vội nói:
“Là chuyện gì? Con mau nói đi!”
“Bẩm, lần này con cùng với Thái tử đến ải Quan Lâm, xảo hợp gặp được tiên sinh đi cùng Trương thiếu trang chủ của Mỹ Vị sơn trang...”
Nàng nói đến đây thì Liễu Ân ngắt lời:
“Việc tiên sinh tham gia Mỹ Thực Tiến Vua, Lâm Kiếm tổ đã sớm nói với chúng ta rồi. Nếu không có việc gì khác...”
Phùng Thanh La nghe vậy thì vội nói:
“Dạ không, số là tiên sinh sau khi gặp, biết con là người quen của Lâm Kiếm tổ, liền mời về cổ viện chơi. Trên đường về, con bèn theo như kế của Lâm Kiếm tổ, hỏi tiên sinh về kiếm lý.”
Nàng nói đến đây thì Trần Thanh Lãng ngắt lời, tò mò hỏi:
“Kế sách của Dung muội là gì? Sao vi huynh chưa nghe kể?”
Lâm Phương Dung liền đáp:
“Muội vốn định để một đệ tử của Kiếm Trì lân la đến làm thân với tiên sinh, rồi hỏi tiên sinh về kiếm lý. Nếu tiên sinh có bảo là mình là người phàm, thì liền để đệ tử đó nói mình muốn nghe một góc nhìn từ người ngoài cuộc. Nếu tiên sinh có trút giận, thì cũng không ảnh hưởng đến căn cơ của Kiếm Trì ta. Nhược bằng, nếu tiên sinh chịu chỉ điểm một hai, không biết chừng lại là phúc của chúng ta.”
Nói đến đây, nàng ta lườm Phùng Thanh La một cái, lại tiếp:
“Thế nhưng, muội vốn cũng không định để Thanh La làm chuyện nguy hiểm này!”
Trần Thanh Lãng nghe vậy thì đập tay vào thành ghế, quát:
“Pháp bất khinh truyền, sao muội có thể nghĩ ra cái loại kế sách này? Còn con nữa, sao con có thể làm những chuyện như thế này?!”
Phùng Thanh La là thánh nữ của Kiếm Trì, tuy thân thiết với Lâm Phương Dung, nhưng kỳ thực lại là đệ tử của Trần Thanh Lãng. Lão nổi giận lúc này ngoại trừ với tư cách Kiếm tổ của Kiếm Trì, còn là sư phụ đang quản giáo đồ đệ nữa.
Liễu Ân, bình thường hay đối đầu với Lâm Phương Dung, không ngờ lúc này lại đứng ra bảo vệ chủ kiến của Lôi Đình Kiếm tổ:
“Lãng huynh nói vậy sai rồi. Kế hoạch này ta thấy rất hay! Tuy việc Thanh La liều lĩnh làm việc này là sai, nhưng mục đích xét tới cùng cũng là vì Kiếm Trì. Huynh không nên trách con bé.”
Đoạn, gã nhìn Phùng Thanh La, ánh mắt thêm vài phần thưởng thức, giọng cũng hòa hoãn hơn trước nhiều, nói:
“Được rồi, Thanh La, con mau kể tiếp đi!”
Phùng Thanh La liền nói:
“Tiên sinh nói việc tiên sinh kể chỉ là truyền thuyết về một vị tiền bối mang ngoại hiệu ‘Độc Cô Cầu Bại’, nhưng theo ngu kiến của đệ tử, đây có khả năng chính là tiên sinh thời trẻ.”
Vân Hà Kiếm tổ nghe vậy thì cau mày, nói:
“Độc Cô Cầu Bại? Khẩu khí thật lớn! Được, vậy để xem kiếm lý của tên Bích Mặc tiên sinh này có xứng với cái ngoại hiệu của y hay chỉ là thùng rỗng kêu to!”
“Tiên sinh nói, trước khi người quy ẩn sơn lâm, từng lập một tòa Kiếm Mộ, chôn lại bốn thanh kiếm người từng dùng cùng toàn bộ kiếm lý cả đời.”
Phùng Thanh La bắt đầu thuật lại về bốn thanh kiếm của Kiếm Ma. Khi nghe về cương kiếm, Độc Cô Cửu Kiếm và kiếm lý hậu phát chế nhân, Trần Thanh Lãng liền gật gù, nguyên lý này thực hợp với Khoái Kiếm phái của lão. Khi cô nàng kể đến Tử Vi Nhuyễn Kiếm thì đến lượt Liễu Ân tỏ ra hứng thú, còn Trần Thanh Lãng lúc này lại cau mày. Phùng Thanh La vẫn chưa ngừng, lại nói tiếp đến Huyền Thiết Trọng Kiếm.
Đến đây thì hai người Trần, Liễu cùng nhăn mặt. Kiếm lý trọng kiếm này, có mấy phần tương tự Cường Kiếm phái của Lâm Phương Dung. Vậy mà Bích Mặc tiên sinh này lại chuyển sang sử dụng sau khi đã từ bỏ cương kiếm và nhuyễn kiếm. Chả phải như thế là ngầm nói kiếm lý của Lâm Phương Dung siêu việt bọn họ sao? Tuy không hài lòng chuyện này, thế nhưng sâu thẳm trong lòng, hai người họ cũng thấy vài phần đạo lý. Nói gì thì nói, Lâm Phương Dung đúng là xếp cao hơn họ trên Võ Bảng.
Lâm Phương Dung thì ngược lại, không vì đó mà vui vẻ. Nàng ta vẫn nhớ rõ “lời dạy” của Bích Mặc tiên sinh tại cổ viện. Nếu cường công thật sự là kiếm lý cuối cùng của tiên sinh, thì cũng chẳng thể dạy ra được Lý Thanh Vân của hiện tại.
Lại nghe Phùng Thanh La nói:
“Sau khi dùng trọng kiếm, tiên sinh tinh luyện kiếm lý cả đời đến mức thảo mộc trúc thạch đều là kiếm. Lúc này dùng một thanh kiếm gỗ bình thường cũng mạnh hơn cầm trọng kiếm.”
Nghe đến đây, cả ba Kiếm tổ đều chấn kinh, sáu mắt nhìn nhau. Nhưng Phùng Thanh La vẫn chưa ngừng, lại tiếp tục:
“Thế nhưng, theo như tiên sinh, tận cùng của Kiếm đạo là khi kiếm giả có thể vứt bỏ chấp chước với thanh kiếm. Chỉ khi có thể vô kiếm thắng hữu kiếm thì mới có thể siêu phàm nhập thánh!”
Phùng Thanh La dứt lời, cả phòng chìm vào im lặng. Yên tĩnh tới nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở không đều nhịp của ba vị Kiếm tổ đại danh đỉnh đỉnh của Kiếm Trì – lúc này đã lâm vào đốn ngộ...
Bao nhiêu năm nay, ba người họ vốn ai cũng nghĩ kiếm lý của bản thân hoàn toàn khác biệt, không thể dung hòa với hai người còn lại. Nên tuy cùng một tông môn, ba người họ vẫn rất ít khi học hỏi lẫn nhau, mà ai đi đường nấy, tự tìm hướng cải thiện kiếm đạo của bản thân. Giờ đây, Bích Mặc tiên sinh cho họ biết, kiếm lý của họ không những có thể dung hòa, lại còn có thể kết hợp hoàn hảo, tiến thêm một bước tới thảo mộc trúc thạch đều là kiếm.
Đến khi nghe tới “vô kiếm thắng hữu kiếm” thì ba người đã hoàn toàn chết lặng. Ba vị Kiếm tổ luyện kiếm cả đời, đương nhiên cũng không nhầm tưởng “vô kiếm thắng hữu kiếm” ở đây là nói không cầm kiếm thắng được người khác cầm kiếm. Nếu nghĩ như vậy, thì đây khác nào hành động bắt nạt hậu bối? Chưa kể, nếu đúng là thế, thì cũng chả cần phải chờ đến khi dùng xong bốn thanh kiếm kia, mà đã làm được vậy từ sớm rồi. “Thắng” ở đây đương nhiên phải hiểu là so với chính bản thân mình. Kiếm thủ phải luyện đến mức nào mới có thể lúc không có kiếm còn mạnh hơn bản thân khi cầm kiếm?
Lại nói, với kiếm lý “vô kiếm thắng hữu kiếm”, phải chăng tiên sinh hiện tại “hóa phàm” cũng là...
Trần Thanh Lãng hồi phục trước tiên, thấy Phùng Thanh La vẫn còn đứng đó thì nói:
“Được rồi, Thanh La, con lui ra đi. Ta cùng hai vị sư thúc của con còn chuyện cần bàn.”
Phùng Thanh La hành lễ, nhưng trước khi rời đi lại như nhớ ra chuyện gì, chần chờ một lúc rồi mới nói:
“À đúng rồi, sư phụ, đệ tử còn một chuyện không biết có nên bẩm báo hay không?”
“Nói đi!”
“Theo như Trương thiếu trang chủ của Mỹ Vị sơn trang nói, Bích Mặc tiên sinh là người có thể nhìn thấu nhân quả trường hà. Mỹ Vị sơn trang cũng nhờ tiên sinh ra tay mới thoát được họa diệt môn.”
“Mau giải thích rõ!”
Phùng Thanh La nghe vậy thì bèn thuật lại những chuyện Trương Mặc Sênh kể cho cô nàng hôm trước, từ lúc cậu chàng gặp tiên sinh đến khi cha con họ rời Mỹ Vị sơn trang, theo y về cổ viện.
Lâm Phương Dung khi trước có đồng hành cùng hai cha con Dương, Trương trên đường từ Tây An về cổ viện, nên cũng loáng thoáng biết họ chịu ơn Bích Mặc tiên sinh. Thế nhưng do nàng không nói chuyện tiếp xúc với hai người họ mấy, chuyện của Mỹ Vị sơn trang lại là việc nội bộ, không tiện nói với người ngoài, nên cũng không hề biết cụ thể chi tiết. Nếu không phải Phùng Thanh La và Trương Mặc Sênh còn có tầng quan hệ kia, thì cũng chưa chắc cậu chàng đã chia sẻ với cô nàng.
Phùng Thanh La kể xong, liền được cho lui đi. Lúc này ba kiếm tổ nhìn nhau, đoạn Trần Thanh Lãng lên tiếng trước:
“Chuyện núi Long Hổ, nên từ chối hai anh em họ Tiết thôi!”
“Lãng huynh nói phải, tiểu đệ cũng đang có ý này!”
Lâm Phương Dung không nói gì, chỉ âm thầm cảm thấy quyết định của mình là chính xác.
Nếu Bích Mặc tiên sinh nhìn thấu nhân quả trường hà, thì đương nhiên việc gặp Phùng Thanh La chả phải ngẫu nhiên, mà việc nói ra kiếm lý, cũng nào có phải bị lừa? Tất cả vốn đã nằm trong tính toán của tiên sinh. Đây là tiên sinh cố tình mượn miệng của Phùng Thanh La, truyền đạo cho Kiếm Trì. Đại ân đại đức này, họ có dùng cả đời trả cũng không đủ! Lại nói, lúc Phùng Thanh La trở về chính là lúc ba người bọn họ đương tranh cãi việc của anh em nhà họ Tiết, đây hẳn là tiên sinh nhắc khéo họ, nên phân rõ địch bạn. Thi ân trước rồi mới nhắc nhở, không cần dọa nạt mà vẫn khiến người ta phục, tiên sinh quả là cao tay!
Kiếm Trì Tam Tổ cùng một suy nghĩ, lưng túa mồ hôi lạnh. Âm thầm tự nhủ sau này dù cho có đắc tội cả thiên hạ, cũng tuyệt không thể đắc tội Bích Mặc tiên sinh!