Toái Đản Cuồng Ma gầm lên một tiếng, xông thẳng vào trận hình của Bình Nam quân.
Có lẽ không ngờ đến cậu chàng xông ngược trở vào, mấy bộ chiến giáp dẫn đầu chỉ vừa giơ kiếm lên, còn chưa kịp đánh xuống. Thành thử, khi Lý Thanh Vân tiếp cận được những bộ đầu tiên, thì bọn chúng mới vung tay đến quá trán, lưỡi kiếm để ngang lưng.
Lăng Xương kiếm vạch một vòng cung trong không trung.
Lưỡi kiếm lướt qua bộ giáp vàng của Bình Nam quân, không phát ra một tiếng động nào, cứ như Lăng Xương kiếm là một ảo ảnh không tồn tại. Thế nhưng, chỉ sau một cái hô hấp, nửa thân trên của mấy tên trúng kiếm bắt đầu trượt dài, cuối cùng nện xuống đất.
Bùn đất lẫn với máu bắn tung lên, năm bộ giáp đã bị xẻ làm hai nửa.
Lý Thanh Vân vẫn chưa dừng lại. Cậu chàng gầm lên một tiếng, tiếp tục xách kiếm xông vào, tư thái điên cuồng rồ dại tựa hồ muốn sống mái với quân địch.
Toái Đản Cuồng Ma lúc này đánh không hề có chương pháp chiêu số nào cả, cũng cơ hồ mặc kệ những thanh cự kiếm của địch bổ xuống. Cậu chàng đánh theo đấu pháp lấy kiếm trả kiếm, dùng thương đổi thương. Cứ mỗi lần trúng đòn, dị lực của Lăng Xương kiếm lại tràn ra, giữ lại tính mạng cho Lý Thanh Vân.
Cậu chàng giống như một con dã thú bị điên, mất hết lí trí. Trên người Xích Hiệp bấy giờ đã chồng chất vết thương, máu tươi đỏ thẫm nhuộm đẫm từ đầu đến chân, cũng có thể nói là danh phù kỳ thực với danh hiệu. Cánh tay phải gần như đứt lìa, phần xương bả vai lòi hỏi ra ngoài, chỉ còn một mẩu thịt rách gắn cánh tay với bả vai.
Không biết trải qua bao lâu...
Trước mặt Lý Thanh Vân bấy giờ chỉ còn lại một bộ giáp của Bình Nam quân – cũng chính là kẻ bị trúng một kiếm Lục Mạch Cửu Kiếm khi nãy.
Cậu chàng thở hổn hển, lê từng bước chân nặng nề về phía trước. Bàn tay Xích Hiệp nắm chặt lấy chuôi kiếm Lăng Xương, thế nhưng vết thương trên người cậu chàng hoàn toàn không có dấu hiệu liền lại, hiển nhiên là dị lực của kiếm đã dùng hết.
Đôi mắt Toái Đản Cuồng Ma mờ tối và đục ngầu, giống như một kẻ mộng du, chậm rãi bước về phía đối thủ.
Bộ giáp giơ kiếm lên.
Bước chân của Lý Thanh Vân lúc này đã quá chậm. Cậu chàng không thi triển khinh công, chỉ lặp đi lặp lại một loạt hành động trong vô thức. Nhấc chân lên, đặt bước, tiến về phía trước...
Xích Hiệp quá chậm.
Cậu chàng chắc chắn không thể tránh được nhát kiếm của Bình Nam quân.
Ở phía xa xa...
Bước tiến của kị binh tam tộc cũng đã bị liên minh Nam Bộ chặn lại.
Tuy không có Bình Nam quân đứng ở phòng tuyến thứ nhất, nhưng dù sao liên minh người đông thế mạnh, nhà nào cũng có bản lĩnh độc đáo. Mới đầu, thế xung phong của kị binh tam tộc còn có thể đục được vào phòng tuyến của đối thủ, nhưng khi tiến sâu vào trận, các bang các giáo biến trận, bày thế phòng ngự, thì kị binh tam tộc cơ hồ sa lầy, không cách nào tiến thêm.
Bị vây trong trận của đối thủ, hơn trăm quân kị chẳng khác nào trở thành cái bia ngắm cho các nhà thi nhau dội công kích xuống đầu.
Hoàn Nhan Vân Mộng vừa lướt qua, vừa sử dụng Thanh Phong Phá Không Chùy đánh lén. Thế nhưng đối phương đông người, trong đám tông chủ giáo chủ cũng có không dưới năm kẻ là cường giả Vụ Hải. Tuy đơn đả độc đấu, không ai là đối thủ của chủ nhân một trong Tứ Tượng Chùy, nhưng chỉ cần bọn hắn trốn ở trong trận, chia nhau ra đề phòng thì Hoàn Nhan Vân Mộng cũng chẳng thể làm gì được.
Lúc này...
Biến hóa ở chiến trường của Lý Thanh Vân và Bình Nam quân cũng bị mấy người này thu hết vào thần thức.
Hoàn Nhan Vân Mộng thầm kêu không ổn, nóng lòng muốn bứt ra đến trợ chiến. Thế nhưng tông chủ Đề Hồ tông há lại có thể để cô nàng được như ý nguyện? Chỉ nghe lão kêu lớn:
“Chư vị tông chủ, mau phối hợp với ta cản nó lại. Chỉ cần Xích Đại chết ở đây, ta và chư vị đã lập được công lớn, bên trên chắc chắn sẽ trọng thưởng!”
Mấy tên cường giả Vụ Hải bấy giờ mới giật mình, vội vàng động thủ.
Nhất thời, thần thông pháp khí thi nhau đánh tới tấp về phía Hoàn Nhan Vân Mộng, chắn không cho cô nàng chạy về phía Lý Thanh Vân. Phòng thủ không phải thế mạnh của cô nàng, thành thử Hoàn Nhan Vân Mộng chỉ có thể bực mình lui về phía sau, tìm cơ hội khác để chi viện cho Lý Thanh Vân.
Tên Bình Nam quân nọ không vì Hoàn Nhan Vân Mộng bị ngăn cản mà dừng lại.
Thanh kiếm lớn giơ quá đầu, máu đỏ lần nữa tràn ra từ kẽ hở của mũ giáp. Những lóng tay bao bọc trong lớp giáp vàng siết quanh chuôi kiếm, phát ra những tiếng kèn kẹt chói tai.
Cuối cùng...
Thanh kiếm lớn được bổ xuống.
Lực đạo vô cùng nặng, tưởng như sức của Địa Chấn Man Tượng đang lên cơn cuồng nộ. Lưỡi kiếm to bè giáng xuống đầu, mắt thấy chỉ một khắc nữa thôi là Lý Thanh Vân đã bị đánh nát nhừ ra thành tương thịt...
Thì bỗng...
Cánh tay còn lại của bộ giáp đột nhiên nhấc lên, tung nắm đấm đánh vào cánh tay cầm kiếm của chính mình.
Quyền kình bất ngờ tạt sang, đánh cánh tay cầm kiếm dạt ra một quãng. Đường chém của cự kiếm cũng vì thế mà chếch đi một đoạn dài, lưỡi kiếm chém sượt qua đầu vai của Xích Hiệp, đoạn nện mạnh xuống đất.
Chính vào lúc này...
Lưỡi kiếm Lăng Xương xộc tới, xuyên thủng giáp ngực của bộ giáp.
Thanh kiếm lớn trượt khỏi những ngón tay, rơi xuống mặt đất với một tiếng động nặng nề và trầm đục. Bộ giáp Bình Nam quân ngửa mặt lên trời, cánh tay vừa “đột nhiên tạo phản” chới với quờ về phía trước, tóm lấy đầu của Lý Thanh Vân mà nhấc bổng cả người cậu chàng lên.
Những ngón tay to bè siết quanh, tiếng xương vỡ kêu lên răng rắc. Máu bắt đầu từ mắt, mũi, tai của Lý Thanh Vân trào ra.
Chỉ cần tên Bình Nam quân kia mạnh tay thêm chút nữa, chắc chắn đầu của cậu chàng sẽ bị bóp nát như quả trứng gà.
Toái Đản Cuồng Ma kêu thảm một tiếng, hai bàn tay vươn ra bắt lấy ngón tay của đối phương. Thế nhưng thương thế trên người cậu chàng đã quá nặng, hiện giờ hoàn toàn bất lực trước sức mạnh của Bình Nam quân.
Thế nhưng, có vẻ ngọn lửa ở lồng ngực “kẻ mặc giáp” cũng đã tắt. Bộ giáp Bình Nam quân kia cứng đờ lại, cuối cùng sụp vai xuống, im lìm bất động.
Tông chủ Đề Hồ tông thấy thế, bèn nhảy ra khỏi trận, xách kiếm lao về phía Lý Thanh Vân. Mấy tên giáo chủ, bang chủ khác cũng đoán được ý đồ của lão, cũng bắt đầu thoát li quân trận, dáo dác nhào tới.
Công lao giết chết Xích Đại.
Không nói cũng biết, phương thế lực nào có thể lập được công lao hãn mã như thế, phương đó mười phần chắc chín sẽ là bá chủ mới của vùng nam bộ Táng Thi đinh.
Hoàn Nhan Vân Mộng lúc nãy phải vòng một đoạn xa, thành thử hiện giờ có bật hết tốc lực quay lại cũng không thể đến chỗ Toái Đản Cuồng Ma trước đối thủ được. Cô nàng nghiến răng, vung chùy tấn công, nhắm ngay tên dẫn đầu mà đánh.
Tông chủ Đề Hồ tông nghe tiếng gió rít, tự biết đòn này rất nặng. Lão bèn quay người lại, đề ngang kiếm ra đỡ.
Kiếm của lão cũng chẳng phải hạng xoàng, đặt ở Huyền Hoàng giới cũng thuộc dạng bảo vật trấn phái của một thế lực tầm trung. Thế nhưng so với Tứ Tượng chùy được đích thân Hoắc Trường Ca xếp hạng thì vẫn còn kém một bậc.
Thanh Phong Phá Không Chùy nện mạnh vào thân kiếm, khiến cả thanh kiếm oằn cong thành hình cái yên ngựa, hoàn toàn không thể sử dụng được nữa. Thế nhưng, tông chủ Đề Hồ tông cũng mượn đà bắn mình đi, lại kéo dãn khoảng cách với đám bang chủ, giáo chủ khác. Mắt thấy bản thân chỉ còn cách chỗ Lý Thanh Vân và bộ giáp Bình Nam quân một đoạn không đến mười trượng, lão ta bèn phá lên cười đầy hiểm độc, trong đôi mắt sát ý đã hiện lên long sòng sọc.
Trận pháp trấn tông bị đối phương đẩy ngược? Không quan trọng...
Sau này phải khai chiến với tất cả thế lực đang đứng đây? Cũng chẳng sao...
Chỉ cần giết được Lý Thanh Vân, chẳng nhẽ còn sợ Đế Mộ không trọng dụng hay sao?
Tông chủ Đề Hồ tông có thể nói là một người suy nghĩ rất thấu triệt.
Lão hiểu Quân Doanh, hoặc giả thế lực đứng sau bọn họ, thừa biết thân phận của bốn kẻ mang mặt nạ của Cốt Sơn. Thế nhưng lại không công khai, thậm chí còn ngầm thừa nhận sự can thiệp của nhóm Xích Đại vào thế cục của Táng Thi đinh...
Lão càng nghĩ, lại càng cảm thấy tựa hồ đã có một loại quy tắc nào đó được các thế lực trần nhà ở Huyền Hoàng giới ngầm thừa nhận với nhau.
Tỉ như...
Bốn người Xích Đại không phải bốn đệ tử của cổ viện.
Cho dù có chết trong Táng Thi đinh, chỉ cần tuân thủ đúng quy tắc ngầm này, thì cho dù là Bích Mặc tiên sinh hay Lão Thụ cổ viện cũng chỉ có thể chấp nhận.
Đồng thời...
Đế Mộ cũng sẽ không bạc đãi người có thể giúp bọn hắn thực hiện mục tiêu này.
Có Đế Mộ ra mặt, tự khắc Nho môn sẽ phải thay Đề Hồ tông giải thích, vãn hồi thanh danh.
Tông chủ Đề Hồ tông vừa nghĩ đến đoạn này, thì một tia sáng xanh mảnh như sợi tóc đã đâm trúng vào mi tâm của lão, xuyên thủng ra sau đầu.
Toàn thân lão cứ thế mà hóa thành một làn khói, tiêu tan giữa trời đất.
Cái chết của tông chủ Đề Hồ tông xem như vẽ nên dấu chấm tròn, đánh dấu sự kết thúc của trận chiến đầu tiên giữa Cốt Sơn và liên minh Nam Bộ.
Phần thắng, nghiêng về phía liên minh.
oOo
Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của yy để tra cứu cho tiện.
Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!