Tạ Thiên Hoa thấy bỗng nhiên quyển Truyền Kỳ Mạn Lục của Hồng Vân tiên tử lại hóa thành một thiếu niên đeo kiếm, toàn thân không có một chút tu vi nào giống hệt ông sư phụ nhà mình thì cũng choáng mất mấy giây mới hoàn hồn.
Sau đó, đoán biết được Hồng Vân tiên tử sẽ không hại mình, Tạ Thiên Hoa mới gật đầu, làm theo yêu cầu của Lý Vô Danh.
Bàn tay cô nàng vừa chạm vào chuôi kiếm, tức thì cảnh sắc trước mắt cô nàng đã thay đổi.
Nơi Tạ Thiên Hoa đang đứng lúc này vẫn là Cô sơn, nhưng lại không phải tàn tích với kiếm gãy, đao mẻ, thi thể ngang dọc khắp nơi nữa. Cô nàng thấy được một Cô sơn tràn đầy sức sống, với những mái nhà cao to, những dải tường thành phức tạp cao thấp không đều. Dọc theo những con phố, những con người cao đến hai trượng tất tả mưu sinh, kẻ cầm cuốc, người mang lưới, không ai là không bận bịu.
Thế nhưng, lúc đi ngang qua chỗ Tạ Thiên Hoa, người nào người nấy đều dừng lại, mỉm cười chào hỏi.
“Âu Dương tiểu thư, xin chào. Tiểu thư đến thay Thế Tôn kiểm tra ‘thứ đó’ sao?”
“Thế Tôn đại nhân có khỏe không?”
“Ở đây có một chút quà quê, khoai sắn lạt miệng, nhưng của ít lòng nhiều. Phiền tiểu thư mang về cho Thế Tôn, xem như một phần tâm ý của Sơn Trung chúng ta.”
Tạ Thiên Hoa không rõ vì sao những người khổng lồ kia lại gọi mình là “Âu Dương tiểu thư”, cũng không rõ vị “Thế Tôn” mà bọn họ nhắc đến là ai. Chỉ biết, lúc này đầu của cô nàng bỗng nhiên không chịu khống chế, nhẹ nhàng gật một cái đáp lại những lời thăm hỏi của đối phương. Hiện tại, Tạ Thiên Hoa cảm thấy giống như đang trở thành một vị khán giả trong cơ thể của chính mình vậy. Cô nàng có thể quan sát, có thể nghe, có thể ngửi, song lại không thể chủ động làm bất cứ hành động gì. Cho dù là những hành động nhỏ nhặt nhất như quay đầu, đảo mắt, ho khan hắng giọng hay nhếch mép nhăn mày cũng không được.
Quốc gia nằm lọt thỏm trong núi Cô Sơn này phố lớn ngõ nhỏ đan vào nhau chẳng khác nào mê cung, người nào không rõ đường đi lối lại, chắc chắn sẽ lạc đường. Ấy vậy mà “Tạ Thiên Hoa” lúc này nhẹ nhõm đi dọc qua các con đường phức tạp của Sơn Trung, thẳng tiến đến một chỗ mà cô nàng không thể nào quen thuộc hơn.
Bậc thang đá...
Thế nhưng, hiện tại, bậc thang đá đã không còn là tàn tích nữa, mà nguyên vẹn hoàn hảo. Từng phiến đá, từng viên gạch đều được mài nhẵn bóng trơn láng, chẳng hề có một chút vết tích thời gian nào cả, hiển nhiên là vừa được khánh công chưa lâu. Trên thềm đá không dính lấy một hạt bụi, giống như có người thường xuyên quét dọn.
Điểm cuối cùng của bậc thang là một cái đài cao, trên đó, một người khổng lồ to lớn dị thường đang đứng. Ngay cả khi so với các đồng loại ở Sơn Trung, người này cũng cao gấp rưỡi, từ chân đến đầu cũng phải ba trượng có lẻ. Y quay lưng về phía Tạ Thiên Hoa, không rõ là nhìn cái gì.
Cô nàng lại thấy mình từ từ bước lên trên cầu thang, miệng cất tiếng gọi tên khổng lồ đứng trên bậc cao nhất:
“Vô Phong quốc chủ!”
Người nọ quay đầu, trên gương mặt vuông chữ điền của y, khuôn miệng rộng từ từ nhếch lên một nụ cười hào sảng. Hai hàng chân mày sâu róm chun lại với nhau, cặp mắt báo nửa khép nửa hở:
“Tưởng ai, hóa ra là Âu Dương tiểu thư. Các vị công tử, tiểu thư khác lần này không đi cùng ngài hay sao?”
“Bọn họ có chút chuyện cần phải giải quyết thay Thế Tôn, không đến được.”
Tạ Thiên Hoa đáp gọn, ngữ khí có vẻ hơi lạnh lẽo, trái hẳn với vẻ nhiệt tình sởi lởi của Vô Phong quốc chủ. Thế nhưng, gã khổng lồ dường như cũng không phát hiện, hoặc giả là y chẳng để ý, đến những chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi như thế.
Gã khịt mũi một cái, nói:
“Lần này tiểu thư đến kiểm tra Cô Sơn Lẫm Lẫm sao? Mọi chuyện vẫn ổn. Có lẽ chỉ một năm nữa thôi là đại kế của Thế Tôn sẽ thành. Đáng tiếc... Địa Hỏa Chi Sơ đã bị lão già Trương Thất vô tình lấy được, nếu không thì có lẽ hiện giờ Cô Sơn Lẫm Lẫm đã thành hình rồi.”
Vừa nói, gã vừa chỉ ra phía sau lưng, cũng là nơi mà cái đài cao đang nhìn thẳng xuống. Tạ Thiên Hoa không thể tự chủ, từ từ bước lên bậc cao nhất, đi sát tới mép thạch đài. Đập vào mắt cô nàng là một quả núi rỗng ruột, chổng ngược lên, đầu cắm xuống đất, đáy chổng lên trời. Cứ chốc chốc, trên nền hang lại có một giọt chất lỏng trắng ngà như sữa nhỏ xuống lòng núi, mắt thấy cũng đã đổ gần đầy quả núi con. Tạ Thiên Hoa nhìn về phía thứ được tên khổng lồ gọi là Cô Sơn Lẫm Lẫm, nhìn từng giọt tinh hoa của đại địa nhỏ xuống chặc lưỡi một cái:
“Đây là thứ sẽ thay thế cho Thế Tôn sao? Xem ra cũng chẳng có gì đặc biệt.”
“Tiểu thư có điều không biết. Phải đến lúc đại địa tinh hoa đầy tràn khỏi mép núi, Cô Sơn Lẫm Lẫm mới phát huy diệu dụng. Không biết Thương Hải Mang Mang hoàn thiện đến đâu rồi? Lần sau ghé thăm, nếu tiểu thư không phiền, xin nói cho tại hạ biết.”
Vô Phong quốc chủ nhìn về phía quả núi ngược, trong mắt hiện lên vẻ tự hào không hề che giấu, lại loáng thoáng là nét cười háo thắng.
Lại nghe, Tạ Thiên Hoa đáp:
“Lần sau? Không cần đâu. Không có lần sau...”
Lời chưa dứt, trên tay nàng ta đã hiện lên thần cung, một mũi Thanh Linh tiễn bắn xuyên qua lồng ngực của Vô Phong quốc chỉ, đánh thủng ngọn núi ngược Cô Sơn Lẫm Lẫm. Đại địa tinh hoa theo đó mà chảy tràn ra lênh láng khắp nơi.
Vô Phong quốc chủ miệng trào máu, vết thương ở ngực bốc khói xì xì, thế nhưng y vẫn lồm cồm bò dậy, dùng bàn tay quá khổ bấu lấy miệng núi, cố gắng bịt lỗ thủng lại. Thế nhưng, từng dòng đại địa tinh hoa trắng sữa vẫn theo các kẽ ngón tay của y chảy tràn ra.
“Ngươi... ngươi... không phải...”
Vô Phong quốc chủ ho sặc ra một búng máu lẫn với bọt khí, khó nhọc trở người lại nhìn về phía Tạ Thiên Hoa.
“Không cần phải đoán già đoán non, ta đúng là Thiên Hoa tiểu thư, Âu Dương Ngọc.”
“Âu Dương... ngươi... phản bội Thế Tôn?”
“Có thể cho là thế. Được rồi, nhà ngươi cũng đã biết vì sao ta ra tay, coi như chết được minh bạch. Lên đường đi!!!”
Tạ Thiên Hoa thấy bản thân lạnh lùng tung thần cung lên cao, tức thì, hàng vạn mũi Thanh Linh tiễn đã trút xuống Sơn Trung quốc chẳng khác nào một trận mưa đoạt mạng. Chỉ trong một sát na đó, tộc khổng lồ ở Sơn Trung từ già đến trẻ, từ nam đến nữ, từ vật nuôi đến chuột bọ đều không còn bất cứ một ai sống sót nổi. Cho dù có tướng quân kịp thời phản ứng lại, có binh sĩ theo bản năng giơ khí giới lên cản, song đứng trước Thanh Linh tiễn vẫn là châu chấu đá xe, chúng sinh bình đẳng. Những mũi tên do Thanh Sắc thần quang tạo thành cắm xuyên qua vách đá, tạo thành những lỗ tròn vành vạch.
Cô Sơn chỉ trong một giây đã trở thành một tòa thành chết.
Nhưng chưa dừng ở đấy, Âu Dương Ngọc – Tạ Thiên Hoa – còn mở bung hai cánh, lấy lông vũ làm đao, chém liên tiếp mười sáu nhát ra xung quanh. Dực đao quét đến đâu, thành quách nhà cửa sập xuống đến đó, ngay cả vách động cũng bị bổ ra những vết cắt sâu hoắm, dài ngoằng.
Làm xong đâu đấy, Âu Dương Ngọc mới nhìn về phía thi thể của Vô Phong quốc chủ, nói:
“Kiếp sau nên thức thời một chút.”
Dứt lời, nàng ta bốc quả núi rỗng – Cô Sơn Lẫm Lẫm lên, ném ra bên ngoài cửa hang nơi Tạ Thiên Hoa và Kiều A Bích để mò lần xuống. Núi ngược cắm vào đá, tạo thành một cái hố tròn, dường như chính là cái hố với những đụn thịt mà cô nàng tìm thấy bên ngoài.
Âu Dương Ngọc bỏ đi, nơi đây cũng thành phế tích.
Thời gian cứ thế trôi, chẳng rõ là đã bao lâu kể từ ngày Sơn Trung diệt quốc. Bỗng nhiên, vào một hôm nọ, một số thi hài của khổng lồ bắt đầu sinh da sinh thịt. Những khổng lồ vốn đã bị sát hại từ từ đứng dậy, miệng gào lên một tiếng, thế nhưng âm thanh phát ra từ miệng chúng lại chỉ có những tiếng “rèeeee”. Xương chân của bọn họ đều đã hỏng hết, thành thử tuy là sống lại, nhưng chỉ có thể bò lê bò lết trên hai đầu gối.
Một số người muốn xông ra ngoài, thế nhưng vừa mới lết lên được lối mòn dẫn lên gờ đá thì vách đá hai bên đã bắn ra Thanh Sắc thần quang, lần nữa giết chết những kẻ dám bén mảng bước lên.
Bất lực, tuyệt vọng, thống khổ đều dồn nén thành một tiếng gào khóc thất thanh, chỉ tiếc thứ duy nhất lắng nghe chính là khoảng không vô tận của nơi từng là Sơn Trung quốc.
Dần dần...
Các khổng lồ vì sinh tồn, đành phải bẻ xương đồng loại mút tủy mà ăn, thậm chí cắn xé xác thịt những người đã ngã xuống dưới Thanh Sắc thần quang lúc trước. Đời sau của bọn họ dần dần cũng trở nên dị hình, dị dạng, Tạ Thiên Hoa nhìn mà chợt nhớ đến “hậu quả của giao phối cận huyết” từng đọc trong sách của sư phụ. Cuối cùng, các khổng lổ trở nên mù hẳn, nhận thức khi xưa cũng mất. Một chủng tộc có văn hiến, có lịch sử lâu đời, cuối cùng biến thành những quái vật hung tợn và vô tri, sống hoàn toàn bằng bản năng.
Mãi đến một ngày kia...
Một bóng người khoác ào choàng, cái đầu bên dưới mũ chỉ là một cái đầu lâu trắng hếu xuất hiện ở tàn tích Sơn Trung cổ quốc. Thấy tình cảnh của các khổng lồ, ả ta cười lên the thé, cũng chẳng buồn lên tiếng với những kẻ đã trở thành dã thú vô tri làm gì. Ả chỉ bình thản đưa tay ra, phẩy cái bàn tay xương xẩu một cái.
Những chiếc lông vũ xanh biếc từ trong các hốc tròn do Thanh Linh tiễn lưu lại lao vút ra, trở lại trong tay bộ xương khô.
Từ đó, hậu duệ của những khổng lồ khi xưa lại có thể ra ngoài.