Ngay khi Đỗ Thải Hà bố trí xong Phá Vọng trận, che chắn cả ngọn núi Lệ Chi khỏi dò xét của đối phương, Mạc Vấn bèn tổ chức họp khẩn cấp.
Toàn bộ cao tầng của núi Lệ Chi cùng bốn sư huynh đệ Lý Thanh Vân theo đó đều có mặt ở Quần Anh đường. Lúc này, cho dù là người lỗ mãng hào sảng như Chu Văn Võ hay trẻ trâu xốc nổi như Lăng Phong cũng đều nghiêm hẳn sắc mặt, chăm chú ngồi chờ vị Manh Quỷ Tài kia lên tiếng.
Bởi lẽ, ai cũng biết hôm nay Mạc Vấn mời bọn họ đến ắt hẳn là bàn tính chuyện động thủ với Vân Tiêu Mạc.
Mạc Vấn nhờ Tô Nghiên Đình trải một tấm bản đồ địa hình ra, đoạn nói:
“Chư vị chắc hẳn cũng đã biết sắp tới ta muốn dùng kỵ binh phá Vân Tiêu Mạc ở Huyền Võ pha. Tạ tiểu thư, dám hỏi chuyện này có khó khăn gì?”
Tạ Thiên Hoa biết vị Manh Quỷ Tài này muốn bồi dưỡng mình, bèn cẩn thận suy nghĩ. Cuối cùng, chừng nửa khắc sau, cô nàng mới lên tiếng:
“Vân Tiêu Mạc cầm quân cẩn thận, đại kích sĩ lại là trọng bộ binh, hành quân nặng nề chậm chạp. Ưu là gần như vô địch trên chiến trường, không e ngại bất cứ một cánh quân nào. Nhược là linh hoạt kém, không phù hợp truy sát đuổi đánh, mở rộng chiến quả. Lại thêm Nho tướng vốn là người lão luyện đánh đâu chắc đó, muốn dụ được lão đến Huyền Võ pha tuyệt đối không phải chuyện đơn giản. Ít nhất... mấy chiêu trá bại dụ địch thông thường tuyệt đối không có tác dụng.”
“Nói không sai...”
Mạc Vấn cười, gật đầu một cái.
Kể từ sau khi sử dụng thuốc của cổ viện, xương cổ của gã đã lành lại. Hiện giờ nói chuyện cũng không phải cúi gằm mặt hai tư trên bảy nữa, cái khí chất âm u tĩnh mịch trước đây cũng vì thế mà bay biến đi ba phần. Thế nhưng hai chân vẫn chưa bình phục hoàn toàn. Mạc Vấn tuy có thể đứng lên, đi lại một chút, song tuyệt đối không thể duy trì được lâu. Riêng cặp mắt của gã thì hoàn toàn không có một chút công hiệu nào cả, vẫn cứ mù lòa như trước.
Đặng Tiến Đông bấy giờ lại lên tiếng:
“Tính đến nay đã có nửa tháng đình chiến, kỵ binh của tam tộc chắc hẳn chỉ trong mười ngày nửa tháng tới đây là có thể ra trận. Thời gian của chúng ta không nhiều. Không biết quân sư đã có đối sách gì chưa?”
“Đúng! Quân sư cũng đừng có úp úp mở mở giả vờ thần bí nữa, lão Chu này không đoán được đâu. Có gì cứ nói huỵch toẹt ra đi.”
Chu Văn Võ bĩu môi, khoát tay kêu bai bải, ra chiều bài xích cái thói quen giả thần giả quỷ của cánh mưu sĩ như Mạc Vấn lắm. Mọi người được thể cười vang một trận, Cao Tử Trọng thì chỉ biết lắc đầu trước gã bạn người già lòng chưa già của mình.
Mạc Vấn nói:
“Không vội. Tạ tiểu thư, Đỗ tiểu thư, hai người có cao kiến gì không?”
Đỗ Thải Hà cau mày, đoạn thở dài:
“Tiểu nữ cũng thúc thủ vô sách. Sư tỷ, chị thì sao?”
Tạ Thiên Hoa gật đầu, nói:
“Nếu thế thì tiểu nữ xin phép được bêu xấu một phen.”
Đoạn, cô nàng chỉ tay về phía địa đồ – nơi quân triều đình đang hạ trại – nói:
“Chư vị hẳn cũng biết Vân Tiêu Mạc cầm quân lão luyện, thân kinh bách chiến, trong doanh trại Đại Việt cũng không thiếu trí giả hỗ trợ. Muốn dùng âm mưu lừa lão đến Huyền Võ pha quả thật là người si nói mộng. Thành thử...”
Tạ Thiên Hoa nói đến đây thì ngừng lại, nhìn về phía Mạc Vấn, đoạn lại tiếp:
“Tiểu nữ cho rằng Mạc tiên sinh muốn dùng dương mưu khiến Vân Tiêu Mạc tự mình đến Huyền Võ pha.”
Chu Văn Võ gãi đầu, lầm bầm:
“Mẹ nó, khi không lão ta đến Huyền Võ pha làm gì? Rảnh háng nên đi thưởng ngoạn à?”
Đặng Tiến Đông cũng nói:
“Có chút khó khăn. Người khác có thể không rõ, nhưng Vân gia là nhà khai quốc công thần, chắc hẳn là biết chân tướng trận Huyền Võ pha năm đó. Vân Tiêu Mạc sao lại phải chạy đến đó làm gì?”
Tạ Thiên Hoa nói:
“Đương nhiên là có cách. Đặng tướng quân thử nghĩ xem, hiện giờ quân triều đình muốn gì nhất?”
“Bắt được ta?”
“Cũng không hẳn. Điều mà triều đình muốn nhất là công phá Lệ Chi sơn, kết thúc trận thảo phạt này càng sớm càng tốt. Đường đường một trong bảy nước, thế mà đánh một đám sơn tặc cỏn con bao lâu nay cũng không thắng nổi, thể diện ở đâu, mặt mũi ở đâu? Nếu một phe thế lực trong triều mượn chuyện này để đả kích đối lập vậy thì sẽ có hậu quả gì? Thế nên mới nói phá núi Lệ Chi mới là chính, bắt Đặng tướng quân ngài cũng chỉ để phục vụ mục đích đó mà thôi. Chờ mấy ngày nữa, không chừng triều đình Đại Việt sẽ hạ chỉ chiêu an, để Đặng tướng quân ngài vào kinh nhậm chức làm quan cũng chưa biết chừng.”
Tạ Thiên Hoa bấy giờ mới chầm chậm giải thích.
Đặng Tiến Đông nghe xong, cúi đầu suy ngẫm. Chu Văn Võ gật đầu như giã tỏi, miệng không ngừng khen lợi hại.
Nhị sư tỷ của Lão Thụ cổ viện bấy giờ mới quay sang phía Mạc Vấn:
“Vân Tiêu Mạc công phòng kín không lọt gió, nhưng điểm yếu là di chuyển chậm chạp. Nếu chúng ta dùng cách nào đó để lão cho rằng Đặng tướng quân ắt phải đi qua Huyền Võ pha, ngài thử nghĩ xem Vân Tiêu Mạc liệu có chạy đến đó mai phục, bày trận chờ ngài chui đầu vào rọ không?”
Đặng Tiến Đông nói:
“Nếu trúng mai phục của lão, để lão bày sẵn Phong Thiên Tỏa Không trận thì Đặng mỗ quả thật lâm nguy.”
Vân Hải Trấn Thiên Côn nổi danh đã lâu, nhất là dưới tay Đặng Bá Ngôn càng hành hoành khắp cõi lục quốc không chút cố kỵ. Thành thử, trên Huyền Hoàng giới cũng đã xuất hiện không thiếu biện pháp khắc chế. Phong Thiên Tỏa Không trận chính là một trong số đó, hơn nữa còn là phương pháp hiệu quả nhất.
Trận này do Ngọc Hư cung tạo ra, sử dụng thuật điên đảo âm dương, cắt đứt liên hệ của người trong trận với trời đất.
Chân khí không vào được, thần thức không ra được...
Liên hệ của Vân Hải Trấn Thiên côn với mây trên trời đương nhiên cũng bị cắt đứt.
Đương nhiên, cũng vì trận này cắt đứt liên hệ của người trong trận với trời đất nên Trình Chân Kim cũng không dám bày ở trong doanh trại.
Một là sẽ cắt đứt liên lạc của ngọc truyền âm, khiến điều lệnh của triều đình và Lý Thanh Minh không thể tiến vào. Hai là ngăn cách chân khí, khiến tam quân không một ai có thể tu hành, hồi phục. Ba là một khi đại kích sĩ cũng tiến vào phạm vi của tỏa không trận thì cũng không tài nào điều động chân khí trong trời đất, không thể thành Chính Phản Lưỡng Nghi trận.
Đây cũng là nguyên do mặc dù Phong Thiên Tỏa Không trận đã được Ngọc Hư cung phổ biến khắp thiên hạ, song danh tiếng của Đặng Tiến Đông vẫn không bị ảnh hưởng chút nào.
Bởi lẽ, muốn bắt được Bạch Mã Hầu nào có đơn giản?
Có sức đánh thắng hắn là điều kiện cần; chiếm hết tiên cơ, bày trận mai phục được hắn là điều kiện đủ. Nửa câu trước cơ hồ đã loại bỏ quá nửa cường giả Vụ Hải ở Huyền Hoàng giới, chưa nói đến nửa câu sau.
“Cơ hội” mà Tạ Thiên Hoa vẽ ra, chính bản thân Đặng Tiến Đông nghe còn cảm thấy khả thi, chớ nói chi là người sốt ruột muốn lập công như Trình Chân Kim.
Mà lúc này...
Nhị sư tỷ của cổ viện đột nhiên lên tiếng tạt một gáo nước lạnh vào hội nghị:
“Nói là nói vậy, nhưng quả thật đến giờ tiểu nữ vẫn chưa nghĩ ra tình báo gì mới có thể khiến Vân Tiêu Mạc tự mình cảm thấy không thể không đến Huyền Võ pha một chuyến.”
Lăng Phong trố mắt, buột miệng:
“Thế thì chẳng phải nói cũng bằng thừa sao?”
Trong sảnh đường, không ít người cũng nhìn về phía Tạ Thiên Hoa bằng ánh mắt bất đắc dĩ. Cuối cùng nói nửa ngày, ai nấy đều vô cùng kích động rồi, đến bước quan trọng nhất thì cô nàng lại gặm bí...
Đây chẳng phải là đang trêu đùa cảm xúc của mọi người sao?
Tạ Thiên Hoa hơi đỏ mặt lên, song quả thật cô nàng nghĩ mãi vẫn không biết phải dùng cách nào mới có thể dụ được Vân Tiêu Mạc.
Bấy giờ, Đỗ Thải Hà lại đột nhiên lên tiếng:
“Không bằng thế này. Chúng ta tổ chức yến tiệc khao thưởng sĩ tốt, nói là đã có cách đánh lui quân triều đình, để mọi người cùng vui. Sau đó để một người giả say, ‘tiết lộ mưu kế’. Trong núi Lệ Chi ắt có tai mắt triều đình cài cắm vào, những tình báo chúng ta muốn Vân Tiêu Mạc nghe ắt sẽ theo miệng của đám chuột này truyền vào tai lão.”
Ngừng một chốc, cô nàng lại nói:
“Cụ thể đi... không bằng để triều đình nghĩ chúng ta muốn bổn cũ soạn lại? Đặng tướng quân tiến vào Huyền Võ pha là muốn vào cầu viện Sơn Man một lần nữa?”
Chu Văn Võ và Lăng Phong nghe vậy, lập tức vỗ tay khen hay, hơn nữa còn bắt đầu tranh nhau nhiệm vụ giả say lừa gạt đối phương. Đặng Tiến Đông vê cằm suy nghĩ, Phó Kinh Hồng cũng nhăn trán trầm tư. Cao Tử Trọng và Lâm Thanh Tùng lại đồng thời lên tiếng:
“Thế không được.”
Tạ Thiên Hoa gật đầu, nói:
“Hai vị tiền bối nói không sai, kế hoạch của tam sư muội quả là có một vấn đề lớn. Trình Chân Kim cho dù đầu óc ngu si tứ chi phát triển cách mấy thì bên cạnh cũng không thiếu mưu sĩ. Bọn hắn đã ăn quả đắng vì tộc Thiên Thù một lần, bây giờ há lại không đề phòng đại quân của man quốc xuống núi một lần nữa?”
Đỗ Thải Hà nghe xong cũng chỉ biết kêu “a” một tiếng, đoạn cúi đầu xuống tiếp tục suy nghĩ.
Đến lúc này, Mạc Vấn cuối cùng mới cười:
“Hai vị tiểu thư một thạo chiến lược, thắng ở chính. Một thông chiến thuật, hơn ở kỳ. Nếu có thể tiếp tục phát huy sở trường, phối hợp lẫn nhau, tương lai có thể trở thành túi khôn bậc nhất thiên hạ.”
Ngừng một chốc, gã lại nói:
“Mà Mạc mỗ hôm nay thì may mắn thắng hai vị trên một phương diện khác, không thuộc về chủ quan:
“Tình báo.”
oOo
Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của yy để tra cứu cho tiện.
Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!