Tạ Thiên Hoa thẫn thờ, bàn tay bất giác rời khỏi chuôi thanh kiếm đen, khung cảnh chung quanh lại trở về cái tàn tích của nước Sơn Trung ban nãy. Kiều A Bích vội vàng chạy đến, hỏi han:
“Tạ tỷ tỷ, không sao chứ? Mặt chị tái lắm...”
Cô nàng không đáp lời nàng tiểu thư nhà tri huyện, mà vội vàng đưa ánh mắt nhìn về phía Lý Vô Danh, lên tiếng. Giọng Tạ Thiên Hoa nghe vừa van lơn, vừa khẩn khoản, nghe không giống như một câu hỏi mà giống một lời cầu xin hơn:
“Chuyện... chuyện ban nãy...”
Thiếu niên lắc đầu:
“Là sự thật, không phải ảo cảnh, cũng không phải chuyện ‘có thể’ hay ‘đáng lẽ’ sẽ xảy ra. Còn rốt cuộc tiểu thư nhìn thấy gì, có liên quan tới ai hay không, thứ cho tại hạ không cách nào giải đáp. Vô Danh được người ta mời đến, rốt cuộc đây là đâu, từng trải qua chuyện gì, đều không phải chuyện tại hạ có thể biết được.”
Lý Vô Danh nói đến đây, thân hình đã bắt đầu mờ dần. Gã nhìn Tạ Thiên Hoa, gật đầu một cái, đoạn biến mất, chỉ để lại quyển sách Truyền Kỳ Mạn Lục nằm chỏng chơ trên mặt đất.
Tạ Thiên Hoa vừa muốn nhặt lại quyển sách, thì bỗng nhiên bên mạng sườn nhói lên một cái. Cô nàng chỉ thấy toàn thân bã ra, cả người vô lực bải hoải, muốn động một ngón tay cũng không nổi. Kiều A Bích từ đằng sau nhẹ nhàng bước đến, nhặt quyển Truyền Kỳ Mạn Lục rơi trên mặt đất lên.
“Kiều... cô...?”
“Xin lỗi. Kiều A Bích thực ra đã bỏ mạng ngay cái hôm bỏ chạy khỏi trấn Thiết Khanh rồi. Ta là Mão, người của Sát Thần điện.”
Mão bỏ quyển sách vào túi chứa đồ, nhìn về phía Tạ Thiên Hoa một cái, đoạn vung tay lên. Tức thì, chân khí sôi trào, cuộn lại trong lòng bàn tay nàng ta trở thành một bức màn.
oOo
Trấn Thiết Khanh...
Lê Tắc là một thợ mỏ nhà ở đầu thôn, đầu hói, thân lùn, tính nết cộc cằn hay rượu. Một tên nghề ngỗng chẳng kiếm được mấy, lại còn nghiện rượu, thành thử đàn bà con gái ở Thiết Khanh đều chê chẳng ai thèm ngó ngàng. Chẳng rõ vì sao, y lại lấy được một cô vợ mua được ở bên Đại Tề, nghe đồn là tù binh chiến tranh từ thời Nghiêm Hàn càn quét lục quốc.
Vợ y tính tình khờ khạo, chồng bảo gì thì nghe đấy, lầm lì như cục đất chẳng bao giờ biết nói lại tiếng nào. Hai người ở với nhau mấy năm liền không có con, ai cũng bảo do Lê Tắc vô phúc.
Sau khi mỏ Cô Sơn xuất hiện việc thợ mỏ mất tích, họ Lê ở nhà vô công rỗi nghề. Thẩm Tam Vạn vừa đến, y bèn bán quách nhà cửa tổ tiên để lại lấy tiền chè chén, lại đưa vợ đến Thẩm gia trang dệt vải làm thuê. Thế là từ đấy Lê Tắc sống đời phủ phê êm ấm, không cần làm cũng có tiền nhậu nhẹt phủ phê, ăn chơi hoang đàng.
Hôm nay, cũng như mọi ngày, Lê Tắc định đi mua rượu về uống cho say quên trời đất đi thì lại nghe cánh đồng nghiệp ngày xưa rủ đến nha môn “hỏi tội” vị đặc sứ triều đình phái đến. Nghĩ bụng phen này bét cũng phải kiếm được một chút, không từ cái cô đặc sứ trẻ măng thì cũng phải được chút lòng chút dạ của lão bá hộ hào phóng Thẩm Tam Vạn. Dù sao, theo Lê Tắc nghĩ, bọn hắn cất công đến ra mặt giúp lão, để lão sớm được thả, không có công lao cũng phải có khổ lao chứ. Gã thấy, phen này mình ra mặt, ít thì cũng phải đủ chè chén nửa tháng, nhiều thì cũng phải mấy tháng tiền nhà mới bõ công ra ngoài.
Thế nhưng...
Lê Tắc chẳng những không kiếm được đồng cắc nào, còn bị “Đào đặc sứ” làm cho quỳ mọp xuống, tiểu tiện mất khống chế, trở thành trò cười một phen. Gã căm lắm, hậm hực về nhà uống thêm mấy chai rượu, định bụng chờ mụ vợ về sẽ lấy lại “oai phong” của nam nhi một phen.
Chờ mãi đến sẩm tối thì chị vợ về thật...
Vẫn như ngày thường, người vợ ngốc của Lê Tắc cúi đầu, lầm lũi bước đi, im lặng như hòn đất. Tên này thấy y thị không có gì khác lạ thì đứng chống nạnh trước cửa, hắng giọng nói to:
“Con kia? Sao giờ này mới về? Thế không định cơm nước gì đấy hả... hả???”
Gã vừa nói dứt câu, thì người vợ đã đưa tay lên, đâm mạnh vào giữa cổ hắn. Năm ngón tay y thị giờ dài ra khác thường, sắc như dao cạo, đen thui như bôi mực nước. Lê Tắc không kịp ú ớ tiếng nào, đầu đã ngoẹo sang một bên, tắc thở mà chết. Chị vợ ngẩng đầu lên, để lộ ra hai hốc mắt trống rỗng như hai cái lỗ chuột. Y thị đờ đẫn hé miệng, lộ ra hai hàm răng nanh dài, ghé miệng cắn ngập mồm vào cổ Lê Tắc. Dòng máu đỏ tươi cứ thế trào ra, đổ vào miệng người vợ ngốc. Chẳng mấy chốc, bụng của y thị đã trướng căng lên, ai không biết có lẽ còn tưởng là y thị đang bầu bảy tháng, sắp sửa đẻ đến nơi.
Giết người xong, chị vợ lừ lừ rời nhà, tiếp tục đi tìm nạn nhân tiếp theo.
Mà ở Thiết Khanh trấn, bấy giờ, chuyện tương tự liên tiếp xảy ra, cơ hồ là đâu đâu cũng có thể trông thấy. Từ Thẩm gia trang, người trong thôn lầm lũi trở về với hốc mắt đã bị đào mất, sau đó bắt đầu tàn sát thân nhân, hút khô cạn máu.
Trấn mỏ quặng ngày thường bình an bây giờ gà bay chó sủa, không còn sót lại chút yên bình nào.
Nhà của một thợ săn, trong lúc một nhà ba người đang ngồi trên phản ăn cơm thì bỗng nhiên cánh cửa bị đạp văng. Cô vợ ngốc của Lê Tắc lừ lừ bước vào, cái bụng trướng to lên, ắc ư óc ách vì máu. Y thị hiện giờ tóc tai đã bù xù, mình mẩy vấy đầy máu, hai bàn tay còn thòng lòng một đoạn ruột người, trông chẳng khác nào ma quỷ bò lên từ địa ngục.
Đứa nhỏ khóc toáng lên, người vợ vội vàng ôm chầm lấy con, kêu lên một tiếng thất thanh. Ông chồng lục tục đứng dậy, vơ đại lấy cái chĩa dưới gậm giường, đâm mấy nhát về phía vợ của Lê Tắc. Thế nhưng, y thị vẫn cứ hằm hằm tiến lên, bị ngọn chĩa đâm vào ngực đến mấy nhát tứa cả máu mà vẫn trơ trơ như không.
“Quái vật! Yêu quái!”
Thợ săn vốn là người thường, cũng gọi là tập tọe được chút tu vi, song chưa bao giờ đánh nhau với ai. Bây giờ trông thấy yêu quái, y sợ đến nỗi hai chân như nhũn ra, cả người run lẩy bẩy, nước mắt không kìm nổi. Thế nhưng, nghĩ đến sau lưng vẫn còn vợ con, người thợ săn mới gầm lên hai tiếng lớn, giống như đang cố gắng thổi bùng ngọn lửa can đảm đang chực chờ tắt ngấm trong lá gan.
Lúc này...
Chỉ nghe xoạt một tiếng, từ phía sau vợ Lê Tắc, một lưỡi kiếm đã đâm vọt tới, thấu ra ngoài đến ba tấc. Y thị kêu ré lên một tiếng, song chưa kịp làm gì, thì sau lưng đã bị bồi thêm cho một đá ngã chổng kềnh.
“Tiểu Ngũ?”
Người thợ săn thấy rõ thiếu niên đang cầm thanh kiếm vấy máu là ai, thở phào một tiếng, bấy giờ thả lỏng, cái chĩa trong tay cũng rơi đánh kịch một cái xuống đất. Cố Tiểu Ngũ rút kiếm ra, cũng không kịp lau, vội vàng quát lên một tiếng:
“Mau, dẫn người nhà đến nha môn.”
“Cố... Cố công tử... chuyện này...”
“Đồ ngơ. Giờ là lúc hỏi chuyện này đấy à?”
Người chồng thợ săn thì bị dọa choáng, nhưng chị vợ có vẻ vì lo lắng cho an nguy của đứa con nên lúc này tỉnh táo khác thường. Y thị xốc thằng nhỏ lên, kéo tay chồng chạy ra ngoài, vừa đi vừa nói:
“Không thấy phu nhân nhà Lê Tắc nằm một đống kia sao? Đào đặc sứ nói đúng rồi. Thẩm phú hộ chắc chắn là yêu ma...”
Cố Tiểu Ngũ nhìn người vợ ngớ ngẩn của Lê Tắc cúi xuống, liếm đống máu đang chảy ồng ộc ra khỏi bụng mình như một con chó liếm cơm thừa canh cặn trên sàn nhà mà không nén nổi một tiếng thở dài. Song, cậu chàng hiện giờ cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài bỏ đi, tiếp tục cứu được ai thì cứu.
Bốn mươi thợ dệt vải ở nhà Thẩm Tam Vạn đột nhiên trở thành quái vật, đồ sát khắp nơi, trấn Thiết Khanh không ai kịp đề phòng, đâu đâu cũng có người chết. Những nhà lần trước xin việc ở Thẩm gia trang không thành lúc này không nén nổi thở phào một hơi nhẹ nhõm, lắm kẻ còn cười trên nỗi đau của kẻ khác.
Đương nhiên, cười người chớ vội cười lâu...
Những tên này tiểu nhân đắc chí chưa được mấy, thì đám quái vật đã tìm đến, tiếp tục công việc gom máu tươi của mình. Cố Tiểu Ngũ thấy có biến, vội vàng chạy đến nha môn huy động thêm người, dọc đường cũng tiện tay cứu được hai ba hộ gia đình.
Cậu chàng vừa tới nơi, đã thấy một đám dân nghèo nâng cái trống kêu oan tông vào cánh cửa đang đóng im ỉm, nha lại sai dịch đều không thấy một bóng ai. Cố Tiểu Ngũ rùng mình, tung người nhảy lên đầu tường, trèo vào nha môn thám thính xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, liệu Thẩm Tam Vạn có biết trước nhắm vào Kiều tri huyện đầu tiên hay không.
Thế nhưng, kết quả cậu chàng được thấy lại khiến Cố Tiểu Ngũ thất vọng không thôi.
Chỉ thấy, Kiều tri huyện bấy giờ nấp dưới gậm bàn mà run lẩy bẩy, miệng không ngừng gào lên ra lệnh cho đám nha sai phải chặn cửa thật chắc, không cho bất cứ thứ gì được phép lọt vào, dù chỉ là một con ruồi. Cố Tiểu Ngũ vội vàng đi tới, nói:
“Kiều đại nhân, bây giờ là lúc khẩn cấp, vì sao lại chặn cửa nha môn không cho bách tính vào lánh nạn?”
“Tiểu Ngũ! Đây rồi! Mau! Đuổi hết đám điêu dân ngoài kia cút xéo đi! Sau đó bảo vệ bản tri huyện.”
“Đại nhân! Tiểu Ngũ lần này quay về là muốn xin đại nhân phái nha sai ra ngoài cứu người, đưa bọn họ đến nha môn lánh nạn. Ngài thân là quan phụ mẫu, vì sao lại chỉ bo bo giữ mình như thế?”
Cố Tiểu Ngũ vẫn còn ôm một chút hi vọng về vị Kiều tri huyện, cha đẻ của người trong mộng, nên kiên nhẫn phân trần tiếp. Chẳng ngờ lão quan huyện núp gầm bàn vừa nghe xong đã tức đỏ mặt tía tai, nói xa xả như tát nước:
“Mẹ kiếp! Cố Tiểu Ngũ, đồ ăn cháo đá bát, ăn cây táo rào cây sung! Ngươi là người của bản quan hay là người của đám dân đen đê tiện ngoài kia? Cứu mạng chúng? Cứu cái đám tiện dân mạng như sâu kiến ấy làm gì? Lúc này tính mạng của bản quan phải đặt lên hàng đầu, nghe chưa?”
Những lời nói của Kiều tri huyện chẳng khác nào mấy cái tát vào mặt Cố Tiểu Ngũ. Cậu chàng điếng cả người, ngẩn tò te ra một lúc. Lão quan huyện còn tưởng đã nói phục được Cố Tiểu Ngũ, ngữ khí có dịu lại, song vẫn hạch sách ra lệnh lắm:
“Tốt. Biết sai mà sửa thì bản quan cũng không truy cứu nữa. Bây giờ đuổi đám điêu dân bên ngoài cút khỏi đây, bản quan sẽ cất nhắc cho.”
Cố Tiểu Ngũ vung kiếm, chém cái bàn đứt làm đôi, bộ quan phục và mũ ô sa của Kiều tri huyện cũng bị cậu chàng xả ra đứt toạc, để lộ cái tấm thân trắng phớ và cái đầu hói tròn vo của lão. Cố Tiểu Ngũ lấy quan bài ra, ném xuống đất vỡ tan tành, đoạn nghiến răng, nhìn về phía các nha sai, nói:
“Các vị, ở đây ai mà không có cha sinh mẹ đẻ? Bây giờ cha mẹ thân nhân mọi người đều ở ngoài kia, bị Thẩm Tam Vạn xé thây, hút máu, mọi người vẫn còn ở đây nghe lệnh tên cẩu quan này sao?”
“Cố huynh đệ nói đúng!”
“Mẹ nó! Ông đây cũng không thèm làm nữa...”
Có Cố Tiểu Ngũ dẫn đầu, các nha sai nhao nhao xé áo, ném mũ, sau đó mở toang cửa nha môn ra, để dân chúng bên ngoài tràn vào. Lại có một toán chừng chục kẻ gan dạ, bắt đầu chia nhau tản ra khắp cả trấn, cứu được ai thì cứu.