“ Ồ? Tôi nghe nói Diệp Song đã bỏ việc ở Đài Loan rồi đấy. Đoán xem trong bao lâu cô ấy sẽ xuất hiện ở đây..? ” Huyền Thiên Băng đến lúc ra đến cửa rồi vẫn không quên dọa nạt.
Lãnh Vân Hiên nghe xong liền xanh mặt.. Vốn trước khi đỡ nhát dao đấy cho Huyền Thiên Băng thì Lãnh Vân Hiên vẫn chưa hoàn toàn nghĩ đến hậu quả mà chỉ nghĩ đến kết quả nhiều nhất là bị thương thôi. Vẫn chưa có tính đến việc Diệp Song có tức giận hay không a! Giờ đột nhiên lại cảm thấy hết sức hối hận, sao bản thân lại dại dột như thế chứ? Ngốc quá sức ngốc!
Huyền Thiên Băng đang đi trên hành lang bệnh viện thì đột nhiên cảm thấy choáng... Đi chưa được một lúc thì Huyền Thiên Băng ngất dưới sàn.. Lúc đấy cô chỉ còn có duy nhất một tia ý thức để kịp nhìn thấy một người phụ nữ đang tiến đến gần cô.
[…] Bệnh viện. Phòng V.I.P 102
“ Ưm... ” Huyền Thiên Băng cuối cùng cũng tỉnh dậy nhưng cô vẫn còn nửa tỉnh nửa mê..
“ Chị tỉnh rồi? ” Một cô gái hỏi, cô ấy đưa đến cho cô một ly nước.
Huyền Thiên Băng cầm lấy ly nước cảm thấy giọng nói hết sức quen thuộc liền hỏi: “ Diệp Song? ”
“ Là em, chị bị suy nhược cơ thể, sức khỏe yếu đi rất nhiều. Cần ăn uống điều độ và ngủ đủ giấc. Còn lại đều cần phải kiểm tra, bác sĩ sẽ gửi bản kiểm tra về cho chị. ” Diệp Song ngồi xuống giường trả lời.
“ Ừ. ” Huyền Thiên Băng rất nhanh đã đáp lại, chắc cũng chỉ là suy nhược cơ thể nhẹ thôi. Mấy bữa nay Huyền Thiên Băng hoàn toàn không ăn được gì nên cô đã bỏ ăn, thức khuya để chăm sóc cho Lãnh Vân Hiên nhưng chung quy cũng là vì Huyền Thiên Băng không ngủ được.
“ Có cháo ở trên bàn đấy. Chị ở đây đi, em đi gặp Hiên. ” Diệp Song nhìn cô một lúc rồi đứng dậy.
“ Được, đi đi. Đừng mắng tên nhóc đó nhiều quá. ” Huyền Thiên Băng vừa cười vừa nói.
“ Em biết rồi. ” Diệp Song trả lời rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng, cô đi đến phòng V.I.P 203 là phòng của Lãnh Vân Hiên.
* Cộc.. Cộc.. * Diệp Song gõ cửa mà không hề nói gì.
* Cộc.. Cộc.. * Tiếng gõ cửa lại vang lên.
“ Làm sao? ” Lãnh Vân Hiên chính là nghĩ người ngoài cửa là Huyền Thiên Băng, thiết nghĩ bình thường cô toàn vào luôn chứ có gõ cửa gì đâu? Nay lại dở chứng à?
* Cộc.. Cộc.. * Diệp Song tiếp tục gõ.
“ Chậc! Chị đây là muốn tôi ra mở cửa tiếp đón à? Tôi bị thương! Không đi được, mời chị vào! ” Lãnh Vân Hiên nói lớn, vết thương chưa lành lặn được bao nhiêu mà hoạt động mạnh lỡ bị nứt vết thương ra thì làm sao?
Diệp Song nghe vậy cũng không gõ nữa, mở cửa bước vào.
“ Chị đến đây làm.. ” Lãnh Vân Hiên chưa nói dứt thì lại ngưng, cậu nhìn người trước mắt đang rất không vui nhìn mình. Đây nào có phải Huyền Thiên Băng a! Đây là Diệp Song đại danh đại đỉnh người mà Lãnh Vân Hiên sợ nhất trên đời đây mà.. Sao cô lại có thể đến nhanh tới như vậy chứ?
“ Song.. Sao em lại tới đây vậy..? ” Lãnh Vân Hiên còn giả vờ ngu ngơ không biết, trong lòng thầm cầu cho Diệp Song vì cậu bị thương mà giảm nhẹ hình phạt..
“ Tôi không được tới sao? ” Diệp Song bước lại gần Lãnh Vân Hiên, càng bước tới thì Lãnh Vân Hiên càng lùi về sau. Lùi đến sát mép giường mới thôi, Diệp Song cũng không đi tới nữa. Cô lùi hai bước ngồi xuống cái giường cạnh bên trái.
“ Không.. Anh không có ý đó.. ” Lãnh Vân Hiên hổ báo ngày nào giờ chẳng khác nào con mèo bệnh cả, cậu thì cứ im lặng không dám hó hé khi nhìn thấy khuôn mặt bực bội khó chịu của Diệp Song.
“ Khụ.. Việc ở Đài Loan em giải quyết xong hết rồi? ” Lãnh Vân Hiên cố gắng phá tan bầu khá gượng gạo này, một phần là sợ sự im lặng của Diệp Song, một phần khác là cậu cũng khá tò mò..
Diệp Song không quá để ý, chỉ trả lời cho có lệ: “ Ừ. ” Một chữ ‘ ừ ’ nhỏ gọn nhanh lẹ nhưng lại chất chứa bao nhiêu công sức của Diệp Song. Có thể nói rất nhẹ nhàng nhưng làm thì không như vậy. Từ sau khi nghe tin Lãnh Vân Hiên bị đâm một nhát khá sâu thì Diệp Song như nổi điên lên, muốn giết cái người đấy nhưng rất may sau đó đã có một số thuộc hạ thân cận khiến cô bình tĩnh trở lại. Trong những ngày kế tiếp Diệp Song như lao đầu vào công việc, cô cố gắng xử lý không chừa bất kỳ thứ gì để nhanh chóng bay sang đây. Ít nhất nhìn Lãnh Vân Hiên như này thì tình hình sức khỏe chắc chắn cũng khá ổn rồi, Diệp Song cũng không cần phải lo đến mất ăn mất ngủ.
“ Ừ? Nhẹ nhàng vậy sao? Công việc từ khi nào lại ít đến như vậy? ” Lãnh Vân Hiên không tin, đời nào một việc dễ dàng nhanh gọn lại để Diệp Song đi chứ? Chắc chắn không bao giờ có! Lãnh Vân Hiên chắc chắn rằng Diệp Song đã lao mình làm điên cuồng trong những ngày trước vì cô không phải một người bỏ dở việc này làm việc khác!