Mục lục
BẢO BỐI CỦA TÔI LÀ EM
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[…] Biệt thự BASIL, phòng Huyền Thiên Băng.



Bây giờ là rất sớm, Huyền Thiên Băng lại bị thức tỉnh, cô cũng không biết tại sao bản thân lại tỉnh sớm như vậy. Không ác mộng cũng không có bất kỳ chướng ngại gì, cô đang ngủ rất ngon thì lại bất ngờ tỉnh giấc? Là sao đây?



Huyền Thiên Băng ngồi dậy, phát hiện bản thân hoàn toàn không cử động được chứ đừng nói đến ngồi. Toàn thân đau nhức đến không thể chịu nổi. Kí ức của ngày hôm qua lại ùa về, Huyền Thiên Băng đang trầm ngâm trong những kí ức đó.



Hôm qua cô rốt cuộc đã làm những chuyện đồi bại gì thế này? Còn chủ động lột cả đồ của Hàn Tử Mặc... Thôi rồi, tình cảnh này quả thật quá quen thuộc đi. Lần trước bị chuốc thuốc cô cũng thấy một cảnh tượng y như vậy. Không hiểu sao chứ mỗi lần tỉnh dậy thế này cô lại cảm thấy tội lỗi như kiểu mình vừa mới phạm tội xong...



Huyền Thiên Băng cố gắng dịch tay Hàn Tử Mặc ra để trốn đi nhưng cô phát hiện ra rằng bản thân đang trần như nhọng và Hàn Tử Mặc cũng không ngoại lệ. Đột nhiên kí ức lúc cô cởi bỏ quần áo của Hàn Tử Mặc lại hiện lên khiến mặt Huyền Thiên Băng đỏ chót. Xấu hổ lên đến tận não, tối qua rốt cuộc cô đã làm bao nhiêu chuyện xấu hổ chứ? Đến một lần luôn đi chứ nhìn một cái nhớ một cái là như nào..



Rồi cái mền trắng tinh lại rớt xuống, Huyền Thiên Băng định đắp lên lại cho Hàn Tử Mặc thì thấy trên người hắn chi chít vết đỏ.. Đây lại là cái gì chứ? Đừng nói đều là do cô gây ra nha..? Thế này thì hay rồi! Cười người hôm trước hôm sau người cười! Vài năm trước chửi hắn là chó thì bây giờ lại tự vả rồi. Huyền Thiên Băng, mày giỏi lắm! Nói câu sau mà bị câu trước vả bôm bốp! Đáng hận!



Huyền Thiên Băng bực tức không thèm đắp lại cho Hàn Tử Mặc nữa, đẩy tay hắn ra thì hắn lại quơ sang lại đùi cô. Rốt cuộc vẫn không thoát chỉ là.. Tại sao tay Hàn Tử Mặc cũng toàn vết răng vậy? Điên tiết không cơ chứ? Tối qua chẳng nhẽ Huyền Thiên Băng cầm thú tới mức đó à? Hèn chi giờ này Hàn Tử Mặc vẫn chưa thức.. Chắc do tối qua bị cô hành hạ quá mức đây mà.. Hận thì hận chứ.. Nhìn cảnh này vẫn có chút sót..



Nhưng mà bây giờ cô muốn vệ sinh cá nhân! Cứ ngồi đây chơi chơi hồi Hàn Tử Mặc dậy lại chẳng biết đối mặt với hắn làm sao. Thôi thì cứ vào phòng tắm nghĩ kế lâu dài vậy. Phòng ngừa còn hơn chích ngừa. Theo tính cách của Hàn Tử Mặc thì không bắt cô chịu trách nhiệm cũng sẽ bắt cô lấy hắn thôi. Vì thế phải kiếm cớ để Huyền Thiên Băng được lợi hoàn toàn chứ không thể chịu thiệt mãi được. Ước gì cô có thể phá được cái còng dưới chân này. Nhìn nó thật chướng mắt, cho dù thiết kế của nó có đẹp đến đâu thì nó vẫn là được dùng để trói cô. Tức điên lên được.



Huyền Thiên Băng cố gắng hết sức với cánh tay lực lưỡng của Hàn Tử Mặc, cuối cùng trời không phụ lòng người. Cô cũng đã rời đi được, rời đi là được vào phòng tắm thôi đấy. Thật mừng rớt nước mắt luôn, mấy năm trước cô còn không nhấc nổi cánh tay hắn. Chẳng hiểu.



Huyền Thiên Băng đánh răng, rửa mặt, tắm rửa này kia xong mới phát hiện bản thân chưa lấy quần áo, liền lại tủ lấy đại một bộ đồ ôm bó sát, cô cũng không nghĩ gì nhiều, ít nhất không trần như nhọng là được. Huyền Thiên Băng thay đồ khá lâu bởi bộ đồ này có chút bó sát khiến cô khó mặt. Cũng vì thế mà ở trong phòng tắm rất lâu.



Hàn Tử Mặc nằm trên giường lại từ từ mở mắt, theo bản năng liền đưa tay sang phía bên cạnh mình lần mò. Người đâu mất rồi? Hàn Tử Mặc vẫn đang mơ màng chưa tỉnh sau khi phát hiện Huyền Thiên Băng biến mất thì tỉnh táo hẳn. Đứng dậy tìm kiếm cô, hắn lại tưởng Huyền Thiên Băng nhân lúc hắn ngủ mà chạy mất rồi. Cái còng đó chẳng lẽ dỏm đến vậy sao? Ngay cả đêm qua làm kịch liệt đến vậy mà hôm nay cô vẫn còn sức chạy à?



“ Huyền Thiên Băng! Huyền Thiên Băng! Em ở đâu! Mau ra đây cho tôi, trò này hoàn toàn không vui đâu! ” Hàn Tử Mặc hét lớn, không ai là không nghe thấy.



Rồi cánh cửa phòng tắm lại mở ra, Huyền Thiên Băng bước ra với body chuẩn không cần chỉnh, không trang điểm thì nét mặt cô vẫn rất đẹp, đẹp một cách tự nhiên và thanh tao nhất.



“ Em.. Tôi, tôi cứ tưởng.. ” Hàn Tử Mặc mơ hồ cười mỉm, thật may.. Huyền Thiên Băng vẫn chưa rời đi.. Huyền Thiên Băng vẫn còn ở đây... Cô không bỏ hắn... Thật tốt làm sao..



“ Tôi tôi em em cái gì? Chỉ đi thay đồ có tí thôi mà đã la làng la lửa lên, cứ tưởng như tôi mất tích rồi không bằng. Điên hết sức. ” Huyền Thiên Băng vừa gặp Hàn Tử Mặc là mắng mỏ, vốn không muốn hắn nhớ đến đêm hôm qua vì thế cô phải tấn công trước.



“ Tôi, tôi tưởng em đã.. ” Hàn Tử Mặc tưởng cô đã chạy mất rồi.. Chạy thật xa.. Nơi không có hắn..



“ Lại tưởng cái gì? Tưởng cái gì cũng được, trước tiên liền cút đi mặc quần áo chỉnh tề cho tôi. ” Huyền Thiên Băng tiếp tục mắng, không nhân nhượng gì mà đuổi Hàn Tử Mặc vào phòng tắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK