Mục lục
BẢO BỐI CỦA TÔI LÀ EM
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[…] Sáng hôm sau. 8 giờ 30 phút.



Huyền Thiên Băng mở mắt ra thì hạ thân đau rát.. Nhức mỏi toàn thân! Khép hờ mi mắt.. Cô cố gắng dịch tay Hàn Tử Mặc ra để trốn tưởng chừng sắp thành công thì lực cánh tay kéo mạnh cô lại.



“ Tôi nghĩ sau tối hôm qua tới trưa em mới dậy? ”



“ Anh cút ra. ”



“ Ngủ thêm đi. ” Hàn Tử Mặc lười mở mắt nên mắt cứ nhắm nghiền lại.



“ Không.. Tôi không ngủ! ” Huyền Thiên Băng lắc đầu không muốn.



“ Giờ ngủ hay muốn như hôm qua? ” Hắn tối sầm mặt khi thấy cô không nghe lời.



“ Ngủ.. ” Dù sao thì Huyền Thiên Băng cũng rất mệt nên ngủ một chút chắc không sao?!



[…] 13 giờ 10.



Một chút của Huyền Thiên Băng bây giờ đã là 13 giờ 10 rồi. Cô mở mắt thì tay để sang bên kia và không thấy Hàn Tử Mặc đâu. Một chút trống vắng ập đến và sự vui vẻ cũng kéo theo vì không có hắn cô mới dễ chạy nha!



/ Quần áo.. Hư rồi?! / nghĩ đến hôm qua tại sao hắn tức giận như vậy? Xé toang hết váy áo của cô! Nghĩ vậy liền tiến tới tủ đồ vơ đại một cái áo sơ mi trắng của hắn mà phóng thẳng tới phòng tắm. Nói là phóng cho sang vậy thôi chứ đứng còn không nổi thì làm sao đi? Dùng hết sức lực của Huyền Thiên Băng thì mất tầm 5 phút để lếch được vào cái phòng tắm của Hàn Tử Mặc.



Vừa bước vào.. Huyền Thiên Băng bất ngờ. Ôi mẹ ơi tại sao tôi lại ra nông nỗi như vầy hả trời?! Nhìn cô bây giờ thật sự có chút.. thảm. Tóc thì hơi rối, đứng còn chả vững nữa là, thân hình trắng muốt nõn nà của cô giờ toàn những dấu hickey đỏ chót! Đặc biệt đậm nhất là ngay đùi và cổ. Hắn ta muốn mình khỏi đi học nữa hả trời? Như vầy còn ra đường gặp ai nữa? Tự nhiên cô bé ngây thơ của chúng ta lại nhớ ra một chuyện!



/ Á! Cái cảnh này quen quen.. Anh ta.. Chẳng lẽ... Là cái người đêm nọ ở bar? Nếu vậy thì.. Chết tiệt! Dấu lúc trước anh ta để lại còn chưa mất thì giờ lại thêm một đống chồng chất thế này đây?! Đúng là muốn chọc tức mình mà! / Cô điên đầu giơ tay vò vò tóc!



Một lát sau, Huyền Thiên Băng chui vào bồn tắm mà kì cọ, tới mức da thịt cô nóng lên như sắp rơi cả da ra ngoài. Rồi sau 15 phút mòn mỏi thì Huyền Thiên Băng chỉ làm mờ được chút ít rồi buông xuôi không kì nữa, cô cứ nằm ngâm mãi... Rồi ngồi dậy lấy chiếc áo sơ mi trắng kia mặc vào. Đang gài tới nút cuối cùng thì..



* Cạch * tiếng mở cửa phòng vang lên. Hàn Tử Mặc bước vào thì không thấy cô gái đang nằm trong phòng đâu liền nhíu mày.



“ Huyền Thiên Băng! Em ở đâu ra đây cho tôi?! ”



/ Ơ! Chết mất nãy vội quá chưa khóa cửa. / không biết lấy sức từ đâu ra. Cô nhanh như bay chạy tới chốt cửa lại và rồi... * Rầm *



“ Á. ” Huyền Thiên Băng té đầu đập khá mạnh vào thành tường.



Nghe tiếng cô kêu hắn hốt hoảng bước tới phòng tắm thì thấy chốt cửa.



“ Huyền Thiên Băng! Mở cửa! ” Hàn Tử Mặc lớn giọng.



“ … ” đáp lại hắn là sự im lặng tột cùng. Căn phòng trở nên âm độ do sự lạnh lẽo của Hàn Tử Mặc gây nên.



* Đùng! * Hàn Tử Mặc đá văng chiếc cửa. Bước vào thì sắc mặt hắn càng lạnh lẽo hơn khi thấy cô mặc chiếc áo sơ mi nằm bất tĩnh trên sàn và còn vương một ít máu trên trán. Hàn Tử Mặc bế Huyền Thiên Băng ra khỏi phòng tắm tiến thẳng tới giường, đặt nhẹ cô xuống, đắp chăn cho cô rồi lấy điện thoại gọi cho ai đó.



- Alo?



- Tới đây, cho cậu 3 phút.



- Làm..



* Tút tút tút * đầu bên kia chưa nói xong thì Hàn Tử Mặc lập tức ngắt máy.



[…] 3 phút sau.



“ Nè cậu có bệnh à Tử Mặc? " Killian thở lấy thở để, tức giận hỏi.



“ Khám cho cô ấy. ” giọng hắn lạnh đến mức Killian nghe cũng phải rùng mình.



“ Được.. Bình tĩnh? ” Killian thấy Hàn Tử Mặc mất bình tĩnh thì nghiêm giọng.



“ Lo chuyện của cậu? ”



Sau một lúc khám cho bệnh nhân đặc biệt được người bạn thân của Killian chăm sóc kia thì Killian thấy mình cũng có bệnh rồi.



“ Nói? ”



“ Cô ấy không sao, chỉ là suy nhược cơ thể và bị va chạm khá mạnh phần đầu nên cần tịnh dưỡng mấy ngày. Không quá nghiêm trọng nên cậu không cần lo. ”



“ Ừ. Về đi. ”



“ Nè sao phũ thế? Cô bé này là ai đây, hữ? Tình nhân mới? ”



“ Câm miệng! Vợ tôi! ”



“ Vợ? Vợ hờ à. ”



“ Tôi bảo là vợ. Điếc? ”



“ Nè.. Thật á hả? Yêu thật? Quên Thanh Di rồi sao? ”



“ Ừ. Cút về nhà của cậu. Cô ấy còn ngủ. ”



“ Rồi ok. Tôi về là được chứ gì? ” Killian bước ra khỏi phòng rồi lên xe đi về.



“ … ” Hàn Tử Mặc thì trầm mặc như rất tức giận.



Chắc có lẽ hắn đang nghĩ quá tiêu cực chăng?



Chẳng lẽ cô muốn rời khỏi hắn tới mức chuyện gì cũng làm? Khi nãy nhìn thấy cô hắn rất sợ, sợ cô có chuyện gì dù hắn biết vết thương của cô không quá lớn. Tại sao hắn lại như vậy? Khi trước lúc quen Thanh Di, Thanh Di có bị gì Hàn Tử Mặc cũng chỉ thấy bình thường, còn cô? Hắn lại quá lo lắng, có lẽ Hàn Tử Mặc thật sự yêu cô rồi. Yêu say đắm, không buông cô được rồi, vậy nên cô có lẽ sẽ không có cơ hội để rời khỏi Hàn Tử Mặc được nữa. Lúc trước hắn vẫn nghĩ mình yêu Thanh Di nhưng không, từ khi bị Thanh Di phản bội và gặp được cô. Hắn nghĩ cô là người đầu tiên hắn yêu và muốn che chở, Thanh Di có lẽ chỉ là một người em gái? Hoặc là một người dưng cấp cao!



[…] Góc giới thiệu nhân vật.



Killian: là bác sĩ giỏi, bạn thân của Hàn Tử Mặc cùng với Ken, cũng là người quản lý Bang Thần Tử.



Còn lại? Bí mật!



Thanh Di là ai? Để nam 9 tự mở miệng sẽ hay hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK