“ Um.. ” Huyền Thiên Băng mở mắt ra nhưng bên cạnh đã không thấy
“ Đi đâu rồi? ” Huyền Thiên Băng ngồi dậy, đột nhiên nhớ tới tối qua Hàn Tử Mặc nói hôm nay hắn sẽ phải đi công tác.
Huyền Thiên Băng đứng dậy, bước lại gần cái tủ đã có sẵn quần áo của cô, trên đó còn có một tấm note. Trong giấy ghi chú có ghi:
“ Bảo bối, dậy rồi thì thay đồ đi nhé. Anh đi công tác vài hôm sẽ không có ở công ty, vậy nên công ty của anh giao cho bảo bối nhé. Yêu em. Vợ! Của! Anh! ”
* Khụ khụ * Huyền Thiên Băng đọc xong liền ho sặc sụa..
“ Gì mà vợ của anh..? ” Chết rồi.. Hôm qua vã quá gọi chồng luôn rồi.. Như thế này chẳng khác nào cô tự bán thân mà còn không treo giá chứ? Lỗ quá lỗ.. Quá sức lỗ!
“ Tên hồ ly Hàn Tử Mặc này.. Tức giận cũng không được gì. Đi thay đồ! ” Huyền Thiên Băng cầm lấy bộ quần áo trên tủ, cô bước vào phòng tắm.
“ Hừ, giao công ty cho em chứ gì? Chờ đấy em sẽ phá banh công ty của anh luôn! ” Huyền Thiên Băng vừa vệ sinh cá nhân vừa mắng.
[…] Hàn Thị.
Huyền Thiên Băng vừa tới đã thấy một người phụ nữ la lối om sòm.
“ Có chuyện gì thế? ” Huyền Thiên Băng bước tới quầy tiếp tân hỏi.
“ Phu nhân, người phụ nữ này tự nhiên xong vào, cô ấy nói cô ấy là vị hôn thê của tổng tài. Bọn tôi nói tổng tài đã đi công tác rồi mà cô ta không tin nên mới quậy thành thế này. ” Cô tiếp tân giải thích.
“ Khoan nói tới cô ta, phu nhân là ý gì? ” Huyền Thiên Băng ngạc nhiên hỏi.
“ Phu nhân, cô không biết sao? Mới 4 giờ sáng tổng tài đã ra thông báo khẩn cho tất cả nhân viên trong công ty với thông cáo: Phu nhân sẽ làm tổng giám đốc công ty này trong khoảng thời gian tổng tài đi công tác, ngài ấy còn gửi cả hình của cô cho chúng tôi đấy. ” Cô tiếp tân trả lời câu hỏi mà ai ai cũng biết trong công ty.
“ … ” Chu đáo thật. Huyền Thiên Băng cảm thán.
“ Vậy tôi lên phòng Tử Mặc được chứ? ”
“ Vâng, kia là thang máy chuyên dụng của tổng tài. ” Cô tiếp tân hướng tay về phía chiếc thang máy sáng loáng kia.
“ … ” Huyền Thiên Băng cũng không nói gì cả, cô bước đến cái thang máy kia thì bị người phụ nữ đang quậy phá kia cản lại.
“ Ai cho phép cô đi qua chứ? Cô là ai? ” Mạc Sam Sam cản cô lại nói.
“ Tôi có đi qua hay không thì cô quản được à? Tôi là ai? Cô có tư cách biết sao? ” Huyền Thiên Băng mảy may nói, cô vốn chẳng quan tâm mấy người phụ nữ ngu xuẩn này. Phụ nữ ấy à cô ấy rất đẹp rất sang cho tới khi cô áy yêu một người đàn ông không yêu cô ấy thì cô ấy sẽ bắt đầu trở nên ngu xuẩn không lối thoát.
“ Cô dám nói như thế với tôi? Cô có biết tôi là ai không hả? ” Mạc Sam Sam tức giận nói.
“ Tôi thừa nhận trí nhớ tôi rất kém nhưng hình như trí nhớ cô còn kém hơn tôi nha. Cô là ai mà không còn không nhớ thì làm sao tôi biết được? Thay vì ở đây la làng la lửa thì sao cô lại không đi bệnh viện khám não nhỉ? ” Huyền Thiên Băng bực dọc nói.
“ Cô..! Cô được lắm! Tôi là vị hôn thê của Tử Mặc, các người chờ đó! ” Mạc Sam Sam như muốn đánh người, xông tới chỗ cô.
“ Cẩn thận! ” Một người đàn ông chạy lại chắn cho cô.
“ Quỷ Y? Sao anh lại đến đây rồi? ” Huyền Thiên Băng đỡ Quỷ Y đứng vững, cũng may chỉ là dùng túi sách đánh, chứ là vật khác thì..!
“ Bị điên à? Bảo vệ đâu! ” Quỷ Y quay sang trừng mắt Mạc Sam Sam làm cô ả sợ sệt.
“ Từ từ đã.. Cô là vị hôn thê của Hàn Tử Mặc sao? ” Huyền Thiên Băng nhếch mép hỏi.
“ Đúng.. đúng thế.. Biết điều thì để tôi vào trong. ” Mạc Sam Sam mặc dù sợ nhưng vẫn hùng hổ nói.
“ Đến bây giờ mà cô còn muốn vào sao? Hết thuốc chữa. ” Huyền Thiên Băng cau mày nói, vị hôn thê sao? Nợ đào hoa mà!
“ Cô..! ” Mạc Sam Sam chỉ tay vào cô hét.
“ Hét cái gì? ” Huyền Thiên Băng vừa nói thì Killian đã đi tới hỏi: “ Chị dâu..? Có chuyện gì thế? ”
“ Gọi bảo vệ đuổi cô ta đi. Nhân tiện nói với Hàn Tử Mặc đi luôn đi, không cần về nữa. ” Vừa nói Huyền Thiên Băng kéo tay Quỷ Y đi vào thang máy nhưng vẫn còn một người đàn ông nữa vào theo, Huyền Thiên Băng cũng chẳng nói gì, cô cùng hai người đàn ông lên tầng cao nhất. Vừa bước vào cô ngồi xuống ghế.
“ Quỷ Y, anh cùng Hiên tới đây làm gì thế? ” Huyền Thiên Băng hỏi.
“ Lãnh Vân Hiên muốn gặp em. ” Quỷ Y trả lời.
“ Hả? ” Huyền Thiên Băng nhìn về phía Lãnh Vân Hiên nói.
“ Lâu rồi không gặp chị. ” Lãnh Vân Hiên nở nụ cười hết sức đáng ghét.
“ Vẫn đáng ghét như ngày nào. ” Huyền Thiên Băng chán ghét nói.
“ Bà chị cũng thế, chẳng thay đổi chút nào. ” Lãnh Vân Hiên xua tay nói.
“ Khi nãy nhìn tôi bị ăn hiếp mà nhóc không ra cản luôn, xem kịch vui không? ” Huyền Thiên Băng nói.
“ Bà chị của tôi ơi, tôi biết thừa khả năng của chị. Chị chưa đánh chết bà cô kia là bả đã may mắn lắm rồi. ”
“ Hờ, tới đây làm gì? ”
“ Thì như Quỷ Y nói đó, tôi muốn gặp chị. ”
“ Gặp tôi làm gì? Bị hâm à? Mà khoan đã, làm nhiệm vụ xong rồi thì không về với vợ nhóc à? ” Huyền Thiên Băng nhếch môi trêu chọc.
“ Cô ấy đã đi Đài Loan làm nhiệm vụ rồi.. Ai dám làm phiền chứ. ” Lãnh Vân Hiên kể lể.
“ Thôi vậy, đi tôi đây dẫn nhóc cũng Quỷ Y đi chơi. ” Huyền Thiên Băng hăng hái nói.
“ Được. ” Quỷ Y gật đầu.
“ Ờ. ” Lãnh Vân Hiên trả lời nhanh gọn.