“ Mau, lại đỡ Thiên Băng đi! ” Helen vừa vui vừa chạy nhanh đến chỗ cô, bảo Hanny lại đỡ.
Hanny nghe theo lệnh liền đến đỡ, Helen theo đó đỡ phía bên trái.
“ Cô không sao chứ? ” Helen đỡ Huyền Thiên Băng xuống ghế dựa, ân cần hỏi.
“ Cô không sao chứ? Thôi đi, đừng có mà giả vờ. Chẳng phải việc này là ông làm ra à? Đúng thế! Tôi, có, thai, đấy! ” Huyền Thiên Băng có chút lớn giọng, có thể vì khi mang thai phụ nữ sẽ nóng tính hơn bình thường nhưng cô lại có thể giữ tâm trạng bình tĩnh được. Tuy nhiên, do Helen có chút quá đáng rồi, phụ nữ mang thai không thể ăn đồ sống, nghe mùi thôi đã ốm nghén rồi. Huống hồ cô còn đang bị mệt mỏi vây lấy, ói một trận khiến toàn thân rã rời.
“ Ta.. Xin lỗi! Ta chỉ muốn xác nhận một chút, nếu cô thấy mệt thì ta mời bác sĩ đến nhé? ” Helen gật gù xin lỗi, ông thật sự rất lo lắng cho cô. Không hề trách móc việc thái độ cô không tốt với ông.
Huyền Thiên Băng không trả lời lại, nhìn về phía Hanny. Helen lập tức hiểu vấn đề, liền cất giọng trầm trầm: “ Hanny, đưa đây cho ta rồi rời đi đi, nhớ đóng cửa và không cho phép bất kỳ ai vào. ” Helen dặn dò nhưng cảm thấy vế sau có chút không cần thiết.. Dinh thự này ngoài Hanny, Listh, một số người thân cận khác và ông thì chẳng có ai cả. Hanny liền lập tức nghe theo, cô đưa bìa tài liệu màu nâu cho Helen rồi rời đi.
“ Ông điều tra tôi rồi? ” Huyền Thiên Băng dựa người vào ghế, nhẹ nhàng hỏi.
Helen hơi ngạc nhiên nhưng cũng gật đầu nhanh chóng trả lời: “ Đúng vậy. ”
“ Quả nhiên. Tra được gì rồi? ” Huyền Thiên Băng nói ‘ quả nhiên ’ là vì ban nãy lúc ra lệnh cho Hanny, Helen đã vô tình gọi cô là Thiên Băng. Vì thế Huyền Thiên Băng mới nghi ngờ, cô chưa nói tên của mình cho Helen mà ông đã biết thì chỉ có một nguyên nhân. Chính là đã điều tra cô rồi, với việc bị cha của mình điều tra mình thì cô cảm thấy chẳng việc gì là quá. Chỉ hỏi để biết rằng, ông có tra ra những tháng ngày ngu xuẩn gần đây không thôi.
“ Huyền Thiên Băng, 19 tuổi, đã từng là sinh viên đại học IOS thành phố A. Quá khứ không tra được, những tháng trước có một mối tình, nhưng đã tan vỡ vì một số lý do. Cần ta kể ra sao? Cô mới là người hiểu rõ sự tình nhất. ” Helen không chút ngần ngại mà kể hết, thật ra sau khi tra được việc này, ông cảm thấy càng thương Huyền Thiên Băng hơn nữa. Tại sao con gái ông phải chịu đựng một nổi đau lớn như thế chứ? Người bình thường đều không thể bình tĩnh mà trải qua nhẹ nhàng như thế được, ông không cần biết trước kia đã xảy ra chuyện gì, bao nhiêu chịu vui vẻ đau buồn ông đều không muốn biết. Bây giờ, việc quan trọng nhất là chuyên tâm chăm sóc cho Thiên Băng và cháu ngoại ông!
“ Vậy là, ông tra ra hết rồi? ” Giọng Huyền Thiên Băng có chút run rẩy, cô không muốn việc ngu ngốc này bị người khác biết được.. Cảm giác này rất đáng ghét!
“ Đúng vậy, nhưng vì tôn trọng con, ta chỉ đọc khái quát, dĩ nhiên không đọc tường tận sự việc. Vì thế, con không cần phải bài xích ta. ” Helen nhẹ nhàng xoa đầu Huyền Thiên Băng, đưa tập tài liệu cho cô.
Huyền Thiên Băng nhìn một lúc rồi cầm lấy, mở ra xem.
“ Kết quả xét nghiệm ADN? CÓ quan hệ huyết thống: Cha - con? 99,985231%? ” Huyền Thiên Băng đọc xong, hóa ra chính là kết quả xét nghiệm ADN.
“ Đúng thế, tôi chính là con gái ông. ” Huyền Thiên Băng không chút bất ngờ gì khi nhìn vào kết quả giám định, vốn dĩ đã biết trước rồi, đây là một kết quả đã được cô đoán từ trước.
“ Con.. Không một chút ngạc nhiên? Hay con đã biết trước rồi?! ” Helen bất ngờ hỏi, ngay khi ông xem kết quả này, cảm xúc vừa bất ngờ vừa vui vẻ trộn lẫn khiến cả đêm ông mất ngủ. Bất ngờ vì không ngờ đến bản thân còn có một cô con gái, vui vì ngay hôm sau là có thể nhận con rồi!
“ Đúng, tôi đã biết từ trước rồi. ” Huyền Thiên Băng mỉm cười đáp lại, đoán sao? Thật ra cũng chẳng cần phải đoán gì cả, mẹ cô vốn dĩ đã nói cho cô biết rồi. Chỉ là để chắc chắn hơn, Huyền Thiên Băng muốn có một bảng xét nghiệm ADN thôi.
Helen nghe xong liền cảm thấy có gì đó khó chịu, lớn giọng: “ Tại sao con không nói gì? Còn muốn rời đi, chẳng lẽ con không muốn nhận ta sao? ”
Huyền Thiên Băng nhìn sắc mặt tức giận đến nhăn nhó của Helen, cảm thấy bản thân cũng có chút sai. Liền nhún nhường vài câu: “ Không hẳn, chỉ là muốn ông tự thân vận động, tôi không thích vòng vo nhiều lời. Càng không thích giải thích lắm chuyện, nhưng tôi đã đoán được ông có khả năng phát hiện ra tôi là con ông. Vì thế mới im lặng chứ không phải không muốn nhận ông. Xin lỗi. ”