Mục lục
BẢO BỐI CỦA TÔI LÀ EM
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba nhà cứ như đối địch, một nhà bên cạnh lại rất an nhiên không có để ý, riêng nhà cuối cùng... Không phải bởi vì không quan tâm mà không nói như họ Mộc, tất cả bởi vì không hiểu không thể xen vào. Bởi thế rơi vào hoàn cảnh bế tắc, cãi nhau cũng là một vấn đề.



Cuối cùng cũng không nhịn được, Tinh Mạc Can dùng lời lẽ của bậc trưởng bối để thị uy: “ Rốt cuộc là loại chuyện gì? Hỏa Mị Lân, đừng tưởng lão Mộc nhường cô ba phần thì tôi cũng như vậy. Tự cân nhắc bản thân có bao nhiêu phân lượng đi rồi hãy nói tiếp. ”



Ngoài cảm thấy buồn cười, Hỏa Mị Lân liền không có thứ cảm xúc gì khác, mà đối với Tinh Mạc Can còn tám phần khinh thường.



“ Bác Tinh, tôi cũng đã nói rồi, hôm nay là nhắc nhở. Loại chuyện gì? Chính là đừng dại dột chọc tới Hàn Tử Mặc. Đó là cơn cuồng phong mà các người đỡ không nổi đâu. ”



“ Còn trẻ đúng là ngu muội, không biết lại cứ thích lên mặt thật trẻ con. ” Tinh Mạc Can giọng tự tin, là muốn nói Hỏa Mị Lân nghĩ sai, ông sống đến chừng này tuổi còn chưa có nghĩ không thông đến mức làm việc trái với tự nhiên. Tự nhiên chính là kẻ có quyền lực diệt vong một gia, tuy nhiên... lần này là ngoại lệ, cũng không phải là nghĩ không thông.



Lão Kỳ nghe xong bất ngờ toát mồ hôi lạnh, chuyện này quá lắm không có quá sáu người biết đi. Tại sao Hỏa Mị Lân lại nói như vậy? Hay là lão Mộc, Hỏa đều biết hết rồi? Hoặc là thật sự biết, hoặc là họ đang cố tình dụ chính lão Tinh hé lộ.



“ Đúng vậy, tôi chính là trẻ con. Đem tôi so với bác đúng là bác nặng tôi nhẹ, nhưng là miễn cưỡng. Tinh và Hỏa chính là không thể biết mèo nào cắn mỉu nào. Riêng Hàn Tử Mặc lại khác, không cần đặt lên bàn cân cũng biết ai nặng ai nhẹ. Bản thân bác có bao nhiêu phân lượng liền không tự mình hiểu rõ, Tinh gia thật sự có thể đối đầu trực diện với Hàn Tử Mặc sao? ”



“ Tinh gia không thể thì còn có Hàn, Kỳ, Hàn Tử Mặc là cái thá gì chứ. Một mình hắn còn chọi hết ba gia tộc sao, Hỏa Mị Lân cô thật ngu si đần độn. ” Hàn Lang cũng chẳng nghe ra câu gì, lớn giọng trách mắng, trong lòng tự mãn không thôi. Lấy Hàn Gia làm chỗ tựa, Hàn Lang còn không phải muốn gì được đó sao?



Hỏa Mị Lân một bên nuốt khí lạnh, đôi mắt sắp nổi lửa nhưng vẫn cố kiềm nén. Hỏa Ưng Quân cười thật sâu, chỉ nghe thấy một tiếng *rầm* rất lớn, nhiều âm thanh hỗn tạp với nhau. Thì ra chiếc bàn đã bị ông hất tung, còn phun ra một câu: “ Ngu lâu dốt bền khó đào tạo! ”



“ Hỏa Ưng Quân sao ông dám?! ” Tinh Mạc Can đứng hẳn dậy nhìn đống đổ vỡ, tay nắm thành quyền. Hàn Lang trước nay chưa từng chịu đả kích, đối với loại sỉ nhục này là chưa từng trải.



“ Dô? Tay nắm thành quyền rồi? Tới đi tới đi, lâu rồi không luyện gân cốt tôi xem ông có tiến bộ tí nào không? ” Từ lúc đầu cho đến bây giờ, Hỏa Ưng Quân chưa hề gây sự, chỉ là tính cách ông bốc đồng hiển nhiên sẽ không thể kiềm chế. Lại nói, Tinh Mạc Can từ đầu đến cuối đều châm một ngòi lửa, cho đến khi lan rộng... Mới thật sự là có chuyện xảy ra, Kỳ Liên Lý Nhân ở bên cạnh chỉ ngăn Hàn Lang chứng tỏ Kỳ và Tinh sớm đã có kế hoạch.



“ Đây, không phải là nhà các người. Hỏa Ưng Quân, Tinh Mạc Can, quậy nữa thì cút cho tôi. ” Mộc Tịnh Duy trước nay không nói hai lời, bọn họ còn quậy nữa ông liền vứt ra ngoài.



“ Lão Mộc, ông không thấy bọn họ quá đáng sao? ” Hỏa Ưng Quân quá nóng nảy dễ hỏng việc, con gái ông ở bên cạnh cũng sắp nhịn không nổi nhưng đành phải nuốt cục tức này.



“ Tôi quá đáng? Ông xem xem con gái ông nói gì, tiểu bối nhỏ nhoi lại dám chất vấn tôi? Nói nhiều như vậy bọn tôi cái gì cũng chưa từng làm! ” Lặng lẽ ngồi xuống, mang gương mặt cau có khó chịu, liên tục giương chiếu thư hướng tới Hỏa Mị Lân.



Một ánh nhìn của Mộc Tịnh Duy vừa len lói tới cô, Hỏa Mị Lân liền biết đến thời cơ, đứng lên giảng giải: “ Phiền bác lắng nghe, bây giờ bác ngồi đây, không đồng nghĩa Tinh không làm gì. Tương tự, bác Kỳ ở nơi này, không có nghĩ Kỳ không nhúng tay vào. ”



“ Có ý gì? ” Lão Kỳ híp mắt, dáng vẻ vô cùng nguy hiểm tựa có thể đem Hỏa Mị Lân diệt khẩu ngay lập tức.



“ Đều là người trong cuộc cả rồi, còn hỏi với không làm gì chứ. Đừng nói với tôi hai bác không biết, giờ này hai đứa con trai vô tội nhà bác rốt cuộc là đang làm cái gì? ” Hỏa Mị Lân dùng lời lẽ có thể đập chết người, giọng nói lại không hề kiêng dè nể mặt, thật sự đem danh dự bọn họ bán đi.



“ Hỏa Mị Lân! Cô là cái thá gì chứ! ” Hàn Lang lớn giọng quở trách, còn đứng hẳn dậy, hành động này với Kỳ Liên Lý Nhân, Tinh Mạc Can là một sự nông nổi ngu ngốc.



Lão Mộc vẫn còn ngồi đó, thân là hậu bối lại dán khoa tay múa chân trước mắt người. Lão Tinh, Kỳ bất lực che mặt, cơn giận cũng như bay đi, tại sao lão Hàn lại có một thằng con như này chứ?



Hàn Lang cũng không quá ngốc, cũng nhìn ra hành động của bọn họ sai sai liền hàm ý hỏi bản thân có nói sai gì sao? Hỏa Mị Lân được nói, anh đương nhiên cũng có thể!



Lão Kỳ lắc đầu vô lực, Hỏa Mị Lân nói một là dựa vào thực lực, hai là lão Mộc đỡ lời. Còn Hàn Lang, thật là... có một sự ngu xuẩn không hề nhẹ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK