Mục lục
BẢO BỐI CỦA TÔI LÀ EM
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ từ, Hàn Tử Mặc cho người rạch mặt tên này? Sao mà không có chút ấn tượng nào... Nhướn mày một cái, gương mặt của hắn thật buồn cười, là kiểu thật sự không biết... Lại biết chọc tức người khác.



“ Thằng chó mày thật sự quên? ”



Xưng mày, gọi tao nhiều lần thế này... Một thân ảnh đen lướt nhanh như sấm, bất tri bất giác phóng đến phía sau FS. Lúc này, FS mới cảm nhận được nỗi sợ kinh hoàng, cái cảm giác ớn lạnh đó...



Lưỡi dao lạnh lẽo kề sát cổ, bất cứ lúc nào cũng có thể chết người, mà Hàn Tử Mặc lúc này nở nụ cười hưng phấn. Mất lịch sự, rất dễ đi đời. Đặc biệt là với loại ‘quái thai’ không cảm xúc như hắn.



“ Hàn, Hàn Tử Mặc, tao còn đang giữ chiếc nhẫn của mày, mày không dám giết tao. ” Giận quá hóa rồ, uy hiếp đối Hàn Tử Mặc trước nay từng có tác dụng sao? Huống hồ ở đây cũng không có Huyền Thiên Băng, lấy cái gì uy hiếp hắn?



Tệ thật, hắn có bao nhiêu cái ba, bốn năm chứ, bây giờ giết tên này trước. Nhưng là, Hàn Tử Mặc đó giờ không có bỏ qua thứ đồ của mình, cũng sẽ không cùng cá chết lưới rách.



Với sự tự tin cuồng ngạo, hắn nào có sợ FS sẽ làm gì. Nhưng, nhớ kỹ rằng trước khi FS làm cái gì đó, anh ta chết rồi.



“ Thử đi. ” Xem tôi có dám không?



Lạnh, tê tê ở cổ, người sau lưng này là thật sự muốn giết anh hả? Cái này phi lý, không đúng với kịch bản. Đáng lẽ lúc này Hàn Tử Mặc phải ngược lại cầu xin chứ? Chẳng lẽ không quan tâm thứ đồ kia thật, mà không quan tâm thì đến đây làm cái gì?



Từ đằng xa, một âm thanh xé gió lao đến, *pằng* một tiếng rõ ràng là nhằm vào Hàn Tử Mặc. Khẽ kéo lấy người FS né sang một bên, tên này không thể chết dưới tay kẻ khác được.



“ Hàn Tử Mặc, chờ, khổ. ” Hàn X Lâm bước đi nặng nề, nhìn anh người không giống người vật không giống vật thật kỳ lạ.



Toàn bộ cơ thể của Hàn X Lâm là một chuỗi máy móc, sắt thép bao bọc. Chính là hệt một con robot, đồng bộ với tất cả máy móc khác ở chỗ có một bộ não giống con người. Mặc dù mặt cũng được đóng sắt nhưng ít nhất vẫn còn nhận thức được bản thân là người. Hơn nữa còn đối với mấy loại máy móc này tự mãn, ngạo mạn.



Ba chấm, lại là tên nào? Bất ổn rồi, cảm thấy ở với Huyền Thiên Băng lâu quá sẽ bị lây bệnh ngốc, hay quên của cô ấy.



“ Buông ra buông ra. ” Lúc này FS giãy nảy một cách ngu ngốc, Hàn X Lâm cũng phải bó tay. Từ lúc vứt FS sang một phía Hàn Tử Mặc đã không còn giữ lấy anh ta, giãy cái gì chứ?



FS, Hàn X Lâm đứng cạnh một phe, còn có lục đục nội bộ: “ Tại sao ban nãy không cứu tôi? ”



“ Giao ước, giết Hàn Tử Mặc, nhiệm vụ, cứu. ” Hàn X Lâm sớm đã không muốn cùng một giuộc với tên này, bất quá cha nuôi của anh không đồng ý. Nói chung chung, tên này cũng không tính là tệ, rất biết ẩn mình. Nhưng là một khi bị phát hiện, chín mạng cũng không đủ để ‘người kia’ chơi.



FS thật sự tức giận, một bên bị Hàn Tử Mặc khinh miệt, một bên bị chèn ép vừa bị đá vừa bị đấm thế này ai chịu cho nổi. Càng huống hồ là người nóng nảy không cẩn thận như FS. Vì vậy, vốn muốn để cho Hàn Tử Mặc đoán nhưng không chịu nổi nữa liền tự bản thân nói ra: “ Hàn Tử Mặc! Năm năm trước anh ganh tị tôi hẹn với Huyền Thiên Băng, anh đã cho người vẽ hoa trên mặt tôi. Ngày hôm nay, tôi, Kỳ Liên Ngạo Vân quyết trả anh đủ! ” Bất ngờ ập tới, FS hay nói chính xác là Kỳ Liên Ngạo Vân lại bắt đầu xưng hô đúng mực?



Nói rất hay, có một điều Kỳ Liên Ngạo Vân nghĩ sai rồi, dù anh ta không nói Hàn Tử Mặc cũng sẽ không nặn óc đoán ra đâu.



Lúc này hắn hơi nghiêng đầu chau mày, không phải bởi vì đã nhớ mà là thật sự không có ấn tượng. Thường thì Hàn Tử Mặc với những việc cỏn con xưa lắc xưa lơ này sẽ không có nhớ. Có lẽ do có nhiều sự việc ‘y xì’ xảy ra nên mới không nhớ, huống hồ người rạch cũng không phải hắn làm sao mà ấn tượng được.



Thế nhưng lúc này lại có người hiểu ngược lại, dáng vẻ của Hàn Tử Mặc thật sự rất dễ gây hiểu lầm. Kỳ Liên Ngạo Vân cứ ngỡ hắn đã nhớ ra liền nâng cao giọng nói: “ Nhớ ra rồi chứ gì, tôi sắp khiến anh giống như vậy đấy! ”



...Hàn Tử Mặc tưởng trên đời này người có bệnh hoang tưởng nhất là Ken chứ? Giờ thì hay rồi, gặp được cả sư phụ Ken luôn.



“ Hàn Tử Mặc tại sao anh không trả lời hả? ” Ngạo Vân hét lớn, thật là đang nghĩ rằng Hàn Tử Mặc sợ anh ta.



Ấu trĩ, tên này thật sự là người gửi tên nhắn uy hiếp đó? Còn đòi rạch mặt, làm như hắn sẽ ngồi im, khoanh tay chịu trói mặc cho thiên hạ làm gì à? So với tên ngu ngốc ấu trĩ vẫn luôn mồm, Hàn Tử Mặc vẫn là có để mắt tới tên toàn sắt sáng chói phía sau. Không nói nhưng lại cứ tia một ánh mắt kỳ lạ tới hắn, người này dường như đã từng gặp?



"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK