“ Hiện tại Tử Mặc đang sốt nên phải sử dụng kháng sinh, đến khi hết là được. Dùng các thuốc kháng tiết như thuốc ức chế bơm proton hoặc thuốc ức chế thụ thể H₂ được bắt đầu ngay sau mổ như Zantac 50 mg, 3 lần mỗi ngày hoặc Omeprazole 40mg,1 lần mỗi ngày. Tóm lại là như thế đấy, còn vấn đề gì thì hỏi tôi. Không thì tôi đi nghỉ ngơi đây, quá sức rồi quá sức rồi..! ” Killian mệt mỏi nói, dù sao đây là lần phẫu thuật liên tục hơn 10 tiếng thứ 2 trong một tháng.
“ Nghỉ ngơi đi Killian! Cần tôi mua thức ăn cho cậu không? ” Ken ân cần, phải quan tâm người bạn cực khổ này của anh một chút a!
“ Không cần, để tôi ngủ một giấc là được. ” Killian lắc đầu cười nhạt, ăn gì nổi chứ? Cầm dao phẫu thuật cứng cáp như vậy chứ bây giờ mà cầm muỗng nĩa là sẽ rung đấy.
“ Vất vả rồi, cảm ơn. Khi nào tôi có thể vào thăm anh ấy? ”
“ Ngày mai, tạm thời cứ để hộ lý chăm sóc đi. ” Killian đáp lại, thật ra là không muốn Huyền Thiên Băng chăm sóc. Trước khi phẫu thuật Killian đã đồng ý với Hàn Tử Mặc là sẽ hạn chế làm phiền Huyền Thiên Băng. Hắn sợ cô bị đuối sức khi chăm sóc hắn, Killian cũng chịu rồi. Ngoài đồng ý ra thì có thể làm gì khác cơ chứ?
“ Nhưng.. ” Huyền Thiên Băng ngập ngừng, hộ lý có thể sao cô không thể chứ?
“ Chị dâu, tôi đang rất mệt..? ”
Huyền Thiên Băng cũng không nói gì nữa, dự định rời khỏi biệt thự.
“ Khoan đã, chị định đi đâu? ” Killian vội nói, Huyền Thiên Băng mà rời đi thật anh biết phải ăn nói sao với Hàn Tử Mặc đây? Killian tiến lại thì thầm vào tai Ken, cả hai hiểu ý nhau, cùng gật đầu.
“ Về nhà. ” Huyền Thiên Băng trả lời, không săn sóc được thì ở đây làm gì. Dẫu sao nơi này cũng khá xa lạ so với trước kia.
“ Tôi và Killian phải rời khỏi đây rồi, chị an tâm để Tử Mặc ở đây một mình sao? ”
“ Ừ. ” Một chữ *ừ* thốt ra vô cùng nhẹ nhàng, yên tâm cái quỷ ấy!
“ Không... Chị phải ở đây mới đúng chứ? ” Ken cười cười, quay sang nói nhỏ với Killian: “ Đều tại cậu, không cho người ta chăm mà bắt người ta ở lại?! ”
“ Bị điên hả? Còn không phải tại Tử Mặc sao? Nói cái gì mà không muốn gặp, nhưng lại nhất quyết bắt chị dâu ở đây. Nói chung nếu tôi và cậu mà để Huyền Thiên Băng đi thì chúng ta chết chắc rồi. Nói nhỏ cho cậu biết, ở đây cũng không có hộ lý gì đâu... Tên cáo già kia bắt chúng ta lừa người đó, cậu ta còn buộc tôi mua căn nhà đối diện để khi cậu ta bị gì tôi liền có thể chạy qua nữa! ”
“ Nói cũng nhiều như vậy, xem ra cũng chẳng mệt gì cả. ” Huyền Thiên Băng mỉm cười phúc hậu, giây sau lại lộ ra biểu cảm vô cùng khó chịu.
“ Ấy ấy, cậu ta là bệnh nghề nghiệp... Chị dâu, chúng tôi đi nhé! ” Ken mau chóng kéo Killian rời đi, Hàn Tử Mặc chọc không nổi, Huyền Thiên Băng lại chọc không tới..
Huyền Thiên Băng chẳng quan tâm nữa, chân bước theo hướng cánh cửa để ra ngoài. Chưa được vài bước thì quay lại, bước thẳng lên lầu. Cô tìm đến căn phòng trước kia từng ở, cũng chẳng có nhớ nó ở đâu nữa. Loay hoay một hồi mới tìm được, có lẽ cô khá chắc chắn căn phòng này là của cô. Vì nó hệt như trước đây, không khác là bao nhiêu. Rất sạch sẽ, ha, nếu đồ vật cũng có *sự trưởng thành* thì có lẽ cô đã không thể nhận ra.
Căn phòng này trước kia ngập tràn màu hồng của hạnh phúc, đi đâu cũng thấy được tình yêu mà họ dành cho nhau. Còn bây giờ, sao nó lại có vẻ lạnh lẽo cô độc..? Có thể là do tưởng tượng, chướng ngại tâm lý của Huyền Thiên Băng dựng nên chăng? Ngủ một giấc, không phải suy nghĩ những thứ không muốn nữa..!
Cứ thế, Huyền Thiên Băng nhẹ nhàng nằm lên giường, chìm dần vào giấc ngủ. Thật dễ dàng, thật yên tĩnh... Trong năm năm có biết bao nhiêu đêm trằn trọc không ngủ, bây giờ tựa lưng nhắm mắt là đã có thể ngủ ngon lành.
[…] Phòng bệnh.
Hàn Tử Mặc bất động nằm trên giường, tay vẫn phải truyền dịch. Phải chăng 5 năm làm việc không ngừng, bây giờ Huyền Thiên Băng trở về ông trời liền cho hắn nghỉ ngơi.. trên giường bệnh? Hắn vẫn hôn mê, có lẽ cũng không cảm nhận được bản thân vừa làm phẫu thuật...