Mục lục
BẢO BỐI CỦA TÔI LÀ EM
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[…] Sáng.



Máy bay vừa hạ cánh đến thành phố A, Vũ bước xuống, rất nhanh sau đó liền có xe đến đưa anh đến nơi cần thiết.



“ Vũ. ” Dylan ra đón, cùng Vũ vào bên trong nói chuyện. Bây giờ vẫn còn rất sớm, thiết nghĩ Holly vẫn chưa dậy.



“ Dylan, đã tìm thấy nơi của Dạ bị bắt rồi. ” Vũ ngồi trong một căn phòng với cách âm tuyệt đối cùng Dylan.



“ Nói đi, ở đâu? ” Dylan nói thẳng trọng tâm, tối hôm qua đến giờ anh cứ có cảm giác bất an nhưng lại không bất an..? Thật không biết là có chuyện gì xảy ra nữa.



“ Một hòn đảo, không đúng, tín hiệu cho thấy nó ở gần một hòn đảo chứ không phải là trên hòn đảo. ” Vũ càng nói càng mơ hồ, định vị sai rồi sao? Gần hòn đảo đó làm gì có ai sống được chứ? Đặt giả thuyết là Huyền Thiên Băng bị bắt và sợi dây chuyền đã bị rơi xuống biển, cô thì bị bắt tới một nơi nào đó. Nhưng giả thuyết này lại có phần sai lệch, nếu sợi dây chuyền bị rớt thì làm sao có thể tự phát tín hiệu được? Hơn nữa sợi dây này trừ khi Ám Dạ tháo nếu không sẽ không bị rơi hoặc xảy ra chuyện ngoài ý muốn.



“ Giả sử là sợi dây chuyền bị rơi? Không đúng, quá nhiều điểm sai lệch. Vậy có thể nào..? ” Dylan suy ngẫm, đột nhiên lại nghĩ ra một số việc.



“ Rất có khả năng..! ” Vũ liền tiếp lời, cả hai như ngầm hiểu ý nhau, cùng lúc nói.



“ Nó chính là một nơi lơ lửng trên mặt nước! Hoặc có thể ở trên không! ” Dylan, Vũ đồng thanh. Đây là thứ mà họ có thể nói ngay lúc này, bởi vì chẳng còn gì hợp lý hơn nữa.



“ Không, tôi đoán nó chắc chắn ở trên mặt nước vì tín hiệu không thể phát tới chúng ta nếu nó ở một nơi quá cao. Một số giả thuyết khiến chúng ta có thể giải thích được. Nơi Ám Dạ đang ở chắc chắc đang lơ lửng trên mặt nước, một nơi gần hòn đảo hoang và cánh thành phố tưởng chừng là ít nhưng thật sự rất xa. Chúng ta sẽ có hai hướng nhìn bởi vì từ thành phố nhìn ra sẽ không thấy hòn đảo hay bất kỳ thứ gì. Nhưng ngược lại từ hòn đảo lại có thể dễ dàng thấy thành phố kia. Một biệt thự lơ lửng trên nước, cũng không là gì quá xa lạ với chúng ta. ” Vũ đưa ra giả thuyết và lập luận của mình, nếu muốn dễ nói chuyện thì cần phải đưa ra cái lý của bản thân và nói theo cách bản thân và mọi người đều hiểu. Đó là cái Vũ học được.



“ Ha, lập luận rất chặt chẽ, dù chưa biết rõ là như nào như tôi tin nó nằm lơ lửng giữa mặt nước bởi vì, nếu nó ở trên cao.. Cậu, sẽ, bất, lực! ” Dylan nói khẽ, nhắc nhở đến cái chứng sợ độ cao của Vũ. Một người đàn ông vạm vỡ với nước da ngăm, tưởng chừng là một lực sĩ không sợ bất cứ một thứ gì hay bất kỳ một ai. Vậy mà lại mắc bệnh tâm lý về chứng sợ độ cao, đến nay vẫn không thể trị.



“ Im đi, tôi không thích bị nói xéo đâu. ” Vũ đá mạnh cái ghế của Dylan với mục đích dọa nạt chứ không phải làm Dylan té.



“ Không không, tôi đây là nói thẳng. Không một chút nói xéo! ” Dylan rất thích chọc điên tên Vũ, bởi vì khi Vũ điên Vũ sẽ không động đến người trong nhà mà sẽ đem mấy tên tội nhân hoặc mục tiêu ra giải khuây. Còn với trường hợp như bây giờ thì không có ai để tên đó đánh, hắn dĩ nhiên sẽ dồn sức cho công việc rồi! Nếu muốn cứu Huyền Thiên Băng khỏi tay của một tên tầm cỡ thì việc cần làm là nâng cao sức mạnh của bên mình. Từ đó cứ trăm trận trăm thắng!



“ Dylan! Đừng tưởng tôi không dám đánh anh, đừng có mà chọc điên tôi. Có York chống lưng nên muốn tác quai tác quái làm gì thì làm à? Đừng hòng, York đang ở Nhật Bản rồi, sẽ không rỗi hơi đến mức từ bên đó bay sang đây để giúp anh đâu. Chọc tôi nữa tôi liền đánh ngất anh, đem sang Nhật cho York dạy dỗ lại! ” Vũ tức tối nói, biết rõ mục đích của Dylan khi chọc giận mình nhưng vẫn tức điên lên mà chửi bởi vì Vũ nhịn không nổi! Thật sự nhịn không nổi! Vẫn phải tức điên lên chửi cho bằng được mà.



“ Vũ à, cho dù không có York chống lưng cậu nên nhớ, trong đế quốc ai là chủ ai là tớ đây? Chưa kể trong gia đình, tôi nói một thì York chắc chắn không dám nói hai đâu. Bằng không tôi liền cho hắn ra so pha ngủ? Liền xem xem ai lợi hại hơn ai? ” Dylan nhếch môi tự hào, còn đòi đem York ra dọa anh? Đừng có mà mơ! Trên giường còn sợ chứ rời giường thì không bao giờ! Cho ngủ sô pha dài hạn là biết! Không dám trái lệnh Dylan đâu!



Vũ chỉ biết mắt chữ o mồm chữ a thôi. Đây là quyền lực của người phụ nam trong gia đình à?



“ Tôi không nói! ” Vũ liền lặng im, không cãi nữa, cãi không lại cái tên mồm mép như Dylan đâu! Một thời gian không gặp, kĩ năng nói móc nói méo lại nâng cao thêm nữa rồi.



“ Không nói? Được, giữ sức đi, chúng ta sẽ tìm đến hòn đảo kia. ” Dylan nói, tìm được Alice càng nhanh càng tốt, Holly đã rất lo lắng rồi. Không thể để thằng nhóc lo hơn nữa.



“ Ừ, nhưng hòn đảo ấy đã có người sở hữu thì phải.. ” Vũ hình như lại nhớ ra một điều gì đó... Hòn đảo đó là của ai ta? Hình như có chút quen thuộc...



“ Đã có người sở hữu? Là ai chứ? ” Dylan cũng mơ hồ, mà lại có cảm giác quen quen...



“ Khoan đã, hòn đảo đó tên gì chứ? ” Vũ liền bình tĩnh lại, phải nhớ rõ xem hòn đảo đó tên gì rồi mới nhớ ra chủ sở hữu của nó được. Chứ khơi khơi thì ai mà nhớ được chứ.



“ Tôi cũng không nhớ rõ. ” Dylan cảm thấy rất quen nhưng lại không biết nó tên gì...



“ Thôi vậy, chúng ta cứ đến đó thì biết. Nhưng cậu không đi được trực thăng? ” Dylan cảm thấy đây mới là chuyện đáng đau đầu nhất trong hôm nay.



“ Không sao, tôi sẽ đi tàu ngầm hoặc ván trượt. Tôi nghĩ ván trượt sẽ là một lựa chọn tuyệt vời. Chúng ta sẽ hẹn gặp nhau trên đảo. ” Vũ nói, Dylan liền gật đầu, cho dù hòn đảo đó là của ai đi nữa thì anh vẫn sẽ đến đó mua đứt nó. Hoặc chán chán thì cướp vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK