Thấm thoát cũng đã ba năm, thời gian trôi qua chậm đến lạ thường, dường như dừng lại trên người cô gái đang yên giấc. Gương mặt hồng hào đầy vẻ xinh đẹp, mái tóc bạch kim như đổi mà dưới ánh ngà của hoàng hôn.
Nam nhân ngồi ở bên dưới cạnh nữ nhân, tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấm áp của cô gái, gục đầu hôn nhẹ lên tay cô. Gương mặt đầy vẻ bất lực, cứ như ông trời trêu ngươi không muốn hai người thành đôi.
“ Băng, đến khi nào em mới tỉnh lại đây? Thật nhớ em... ” Hàn Tử Mặc cầm tay Huyền Thiên Băng xoa xoa một cách nâng niu.
Những ba năm, một ngàn không trăm chín mươi lăm ngày, ngày nào Hàn Tử Mặc cũng đến nơi này nhưng số lần gặp Huyền Thiên Băng lại chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nếu không phải là bị Helen đuổi thì là Dylan rủa, những người ở Dạ Thiên Đế Quốc đều chờ chực hắn tới để đuổi đi.
Hôm nay khó lắm mới có thể quang minh chính đại bước vào, công lớn tính cho Holly. Dù rất khó để bước vào nhưng hắn chỉ cần nhìn Huyền Thiên Băng thôi đã đủ an lòng rồi, dù sao... cũng chỉ có thể nhìn thôi...
Hàn Tử Mặc thở dài, lúc nào cũng trầm ngâm bên cạnh Huyền Thiên Băng, khi ở cạnh cô hắn cảm thấy yên lòng hơn rất nhiều, bất giác chỉ muốn đóng cọc ở đây.
“ Daddy... Chúng ta mau đi thôi... ” Holly mở cửa thò đầu vào gọi, Hàn Tử Mặc nghe xong lưu luyến rời đi.
[…] Sáng hôm sau.
Helen Smith Adelaide, như thường lệ mỗi sáng ông đều đi sang nhìn cô con gái của mình vẫn hôn mê, nhưng hôm nay lại khác, Helen vừa bước vào đã nhìn thấy Huyền Thiên Băng đang ngồi, tay vươn lên đón nắng. Ánh sáng xuyên qua tay, Huyền Thiên Băng ngơ ngác nhìn, bất giác quay đầu bắt gặp ánh mắt Helen đang nhìn cô.
“ Alice! Con tỉnh rồi?! ” Helen vui mừng tiến đến ôm cô nhưng Huyền Thiên Băng hoàn toàn không có đáp lại, Helen buông tay nhìn cô hệt như người vô hồn, có lẽ do vừa tỉnh lại. Nhưng vài giây sau mới khiến ông hoảng hốt khi nghe thấy câu đầu tiên của Huyền Thiên Băng sau ba năm.
“ Ông là ai? Còn tôi, tôi là ai? ” Huyền Thiên Băng nhìn bản thân, nhìn Helen, cảm giác quen thuộc đến lạ thường nhưng lại vô cùng xa lạ.
“ Con, không nhớ gì sao? ” Helen ngớ người, nhìn Huyền Thiên Băng đến ngỡ ngàng, không lẽ cô nàng thật sự quên hết?
Huyền Thiên Băng lắc đầu, cả người trống rỗng vô lực.
“ Tên của con là Alice, ta là bố của con. ” Helen dịu dàng xoa đầu, lời nói nồng ấm khiến Huyền Thiên Băng thật sự không một chút nghi ngờ.
Nhưng khi cô nghe tới tên của mình, đầu lại rất đau, cảm giác rất khó chịu, dường như có một cái gì đó cứ ngăn cản cô nhớ lại.
Holly lấp ló ở ngoài cửa, nghe thấy giọng của Huyền Thiên Băng thì giật mình ngã vào trong.
Hai người bên trong nhìn cậu bé đang ngã nhào, Helen cười trừ, Holly đã vội đứng lên chạy như bay đến nhào vào lòng Huyền Thiên Băng. Cô ngạc nhiên nhưng bất tri bất giác vẫn xoa đầu cậu bé, ánh mắt trìu mến tràn ngập yêu thương.
“ Mamy, người tỉnh rồi! ” Holly dụi đầu vào lòng cô, quả nhiên không có ai ấm áp hơn mẹ cậu, bố cậu lúc nào cũng toát ra sự băng lãnh khiến Holly không ưa thích chút nào. Cũng đúng thôi, bố không có mẹ làm sao mà tỏa nắng như mặt trời được!
“ Alice, đây là Holly, con trai con. ” Huyền Thiên Băng cũng đoán được vài phần qua cách gọi, sự thân mật, tuy nhiên cô vẫn cảm thấy... có chút xa lạ.
“ Ông ngoại, con là ai mà người cũng cần phải giới thiệu sao? ” Holly tặc lưỡi, khuôn mặt thật sự rất khả ái.
“ Xin lỗi, bé con, con buông tay được chứ? ” Huyền Thiên Băng mỉm cười dỗ dành, Holly bị dọa rồi...
“ Ông ngoại! Đừng nói ban nãy con nghe, tất cả đều là thật hết nha? ”
“ Ừ, mamy con mất trí nhớ rồi. ” Helen cười cười, trong lòng nhẹ nhõm, nếu Huyền Thiên Băng đã quên, ông thật hy vọng cô mãi mãi không nhớ.
Không xong, vậy bố phải làm sao chứ? Holly từ từ bò xuống, cười gượng gạo giơ tay chào rồi chạy vụt ra ngoài. Vội vã như vậy là để chạy về phòng lấy điện thoại gọi cho Hàn Tử Mặc báo tin rồi!
[…] Nửa ngày sau.
Huyền Thiên Băng cũng dần dần lại quen với nơi này, mọi người ở đây đều rất thân thiện, họ rất vui khi thấy cô tỉnh lại nhưng cũng rất ngạc nhiên khi biết cô mất trí nhớ.
“ Chị thấy baby trắng thế nào? Alice? ” Diệp Song cùng Huyền Thiên Băng đi dạo quanh vườn, dù sao thực vật ở đây cũng chỉ có một màu trắng, Diệp Song thật sự ưa thích hoa baby.
Huyền Thiên Băng nhìn Diệp Song, chốc chốc đáp lại: “ Rất đẹp. ”
“ Vậy sao? Em sẽ dùng hoa này vào ngày cưới! ” Diệp Song vui vẻ đáp, trông cô nàng thật sự rất hạnh phúc. Huyền Thiên Băng gật đầu dịu dàng, quên sạch hết cũng không phải là không tốt...
“ Chị tỉnh lại thật tốt, dù mất trí nhớ nhưng chị vẫn là chị. Em và Hiên dự định sẽ tổ chức đám cưới tại Đức vào ba ngày nữa, chị hãy tham dự cùng chúng em nhé! ” Diệp Song choàng tay lên vai Huyền Thiên Băng, đặt trước mặt cô là đóa baby đã được hái từ trước.
Huyền Thiên Băng bỡ ngỡ lại có chút e dè mà trả lời: “ Như vậy có tốt không? ”
“ Có gì không tốt chứ! Dù sao, bọn em chờ đợi tới bây giờ mới tổ chức là vì muốn chị tham gia. ” Diệp Song mỉm cười, sau khi Huyền Thiên Băng mất trí Song cảm thấy cô dễ gần hơn rất nhiều, thân phận địa vị gì đó cũng không cần. Dù sao mọi việc mà Huyền Thiên Băng cần làm, mọi người đều giúp cô xử lý, người trong tổ chức là Diệp Song, Lãnh Vân Hiên hay Jack và Jira bọn họ đều mong cô có thể sống buông thả. Nhân lúc cô mất trí nhớ liền tạo cho cô một cuộc sống tự do hạnh phúc từng mơ ước.