Hàn Tử Mặc đang vô cùng khó chịu, hắn cảm nhận được rồi. Cô đang đến gần, khí tức của cô là một thứ.. chết đi sống lại hắn vẫn không thể quên. Cái mùi hương quen thuộc, luôn khiến hắn dễ dàng sa ngã. Như một vị thiên sứ mang trong mình sức hút đánh bật ác ma vậy.
Nơi này vô cùng tối và tồi tệ, cô có thể nghe thấy mùi máu thoang thoảng, cũng nghe thấy một mùi kinh tởm thoáng qua. Cô không thể hiểu nổi sao Hàn Tử Mặc có thể ở một nơi thế này trong khi hắn ưa sạch sẽ?
Cuối cùng Huyền Thiên Băng vẫn là không nhịn được, tay với đến xoa đầu hắn. Tóc.. thật mềm. Rất nhanh cô liền rút tay lại, chỉ là ai kia nhanh tay hơn nắn lấy tay cô không buông. Lúc này cô mới ngồi xổm xuống, gỡ tay đang bị Hàn Tử Mặc nắm lấy kia. Cuối cùng vẫn là không gỡ được, hắn nắm cũng quá chặt đi!
Trầm lặng, không một ai nói gì. Hàn Tử Mặc biết rõ là cô nhưng không dám ngước nhìn. Hắn sợ cô sẽ lại nói một cái gì đó.. làm hắn không chịu được.
Huyền Thiên Băng nhìn hắn, cảm thấy bức bối vô cùng. Hàn Tử Mặc này bình thường lạnh lùng vô cảm bao nhiêu thì ngay bây giờ lại yếu đuối bấy nhiêu. Cô cũng hiểu rõ, người bị sự cô độc ăn sâu vào mạch máu đều là những người có nội tâm yếu đuối. Hoàn toàn trái ngược với cảm xúc bên ngoài họ thể hiện. Hàn Tử Mặc chính là loại như thế, hắn cũng chẳng phải bẩm sinh lạnh lùng, là cuộc sống ép như vậy. Huyền Thiên Băng cô lại chẳng thể thay đổi, vẫn là từ từ ủ ấp trái tim hắn thôi?
Cô khom người dậy, vì một tay của Hàn Tử Mặc kéo nên vốn không thể đứng thẳng được. Thở hắt một hơi, cô nhẹ nhàng bảo: “ Mặc, rời khỏi đây được không? ”
Hàn Tử Mặc không đáp, ngồi im không động đậy cơ hồ là câu trả lời cho cô.
“ Em không thích nơi này. ” Cô không định nói ra câu này, chỉ là lỡ lời. Dẫu sao, cô không thích thì có là vấn đề gì chứ?
“ Nếu anh muốn ở nơi này.. vậy buông tay em ra, em muốn về phòng ngủ rồi! ” Huyền Thiên Băng nhẹ giọng, tâm trạng của hai người không ai là tốt.
Hàn Tử Mặc cuối cùng cũng ngước mắt nhìn cô, tay lại càng nắm chặt hơn. Đứng dậy giữ lấy tay cô rời khỏi, Huyền Thiên Băng bỡ ngỡ bước theo từng nhịp chân của hắn. Bóng lưng thật là cô độc. Đến cửa phòng, Hàn Tử Mặc nói: “ Em quên rồi.. Anh từng nói chỉ cần em không thích, cho dù có là thứ gì đi chăng nữa anh cũng sẽ hủy hoại nó. ”
Đúng là.. cô đã không còn nhớ rõ những câu nói như vậy.. Mở cửa phòng, Hàn Tử Mặc hoàn toàn không có ý định bước vào. Lần này, đến lượt cô giữ chặt tay hắn rồi!
Hàn Tử Mặc dĩ nhiên sẽ không làm trái ý cô, bước vào căn phòng ấy. Cô đẩy Hàn Tử Mặc lên giường, bản thân thì ngồi lên chiếc ghế cạnh bàn.
“ Ngồi đó và nghe em nói đi! ”
“ Không nghe. ” Hàn Tử Mặc quay mặt đi nơi khác, tay chống phía sau, đôi chân dài cũng sắp chạm đất.
“ Không phải chính anh nói chúng ta phải cho nhau cơ hội sao? Trở mặt rồi? ”
Hàn Tử Mặc không thèm đáp, vô tình ngó lơ cô.
“ Hàn Tử Mặc! Anh có thôi đi không hả? ” Huyền Thiên Băng không phải người hiền lành gì, cô tiến đến chỗ Hàn Tử Mặc. Đè lên người hắn, mày đẹp cong lại, bày ra tư thế lả lướt vô cùng.
“... ” Tay phía sau của Hàn Tử Mặc mất trụ trong giây lát do sự đột ngột của Huyền Thiên Băng. Dĩ nhiên chỉ vài giây thôi, lát sau hắn vẫn có thể tự nâng được bản thân khi bị cô đè lên.
Huyền Thiên Băng nhìn khuôn mặt không quan tâm của hắn lại càng tức giận hơn. Cô sắp nổi đóa rồi đấy! Không thèm để ý mà tấn công môi hắn, đôi môi khô ráo nay lại ướt át. Dường như càng hôn, cả hai lại càng dấy lên một nỗi khoái cảm... một ngọn lửa nhen nhóm trong cơ thể của cả hai.
* Phù, phù * Huyền Thiên Băng thở dốc, hôn cũng là bản thân tự chủ động.. vậy mà lại thở hồng hộc như vậy.. Tất cả đều tại hắn! Cứ mút lấy môi cô không cho rời khỏi khiến Huyền Thiên Băng cũng không dứt ra được.
“ Kỹ thuật hôn vẫn tệ như vậy. ” Hàn Tử Mặc quệt môi vẫn còn lưu lại dấu son và hương vị của cô.
“ Kệ em! Bây giờ có muốn nghe chưa? ” Huyền Thiên Băng ngượng chín mặt, ngập ngừng nói.
Hàn Tử Mặc cười phúc hắc, ngồi thẳng dậy, tay vẫy vẫy, “ Ngồi ở đây. ” chỉ vào chỗ cạnh hắn, cô chỉ cần ngồi đây thôi một tay hắn có thể ôm trọn lấy cô rồi!
Huyền Thiên Băng chắc chắn là sẽ làm theo rồi, cô tiến đến ngồi đúng vị trí hắn chỉ. Quả nhiên, một tay đã có thể áp đảo cô rồi.
“ Đừng ôm chặt như vậy.. Không nói được, không có hơi. ” Huyền Thiên Băng cố nới lỏng tay hắn, đột nhiên Hàn Tử Mặc lại cúi xuống hôn mép tai cô. Huyền Thiên Băng run lên từng đợt, cả người dường như không còn một chút sức lực.