Mục lục
BẢO BỐI CỦA TÔI LÀ EM
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đang yên đang lành, bất ngờ một tiếng nổ ập đến xé tai, mà Hàn Tử Mặc lại là nhân vật đứng trên đống đổ nát đó, bom nổ ngay dưới chân hắn. Không biết nên nói hắn may mắn hay thật sự tài giỏi, quả bom nổ trong tích tắc như vậy lại không gây ra quá nhiều thương tích. Một người đứng trước quả bom sẽ thấy mình thật nhỏ bé, lúc nào cũng có thể thịt nát xương tan. Đừng nói đến là người đang đứng ngay trên quả bom và bị những quả bom khác bao bọc, né được là một chuyện rất khó. Chính là bản thân bị đứng ở giữa, xung quanh là những bức tường gai bao bọc như thế nào cũng không thể thoát ra.



Kể cũng ly kỳ như vậy, thật ra thứ nổ dưới đất chẳng qua cũng chỉ là một thứ đồ chơi không hơn không kém. Ngoài việc phóng khói và gây ra động tĩnh lớn thì chính là có thể phóng gai nhọn chi chít, không nổ gây bỏng ngoài da mà lại là tấn công ghìm sâu vào cơ thể. Một loại thương tích che mắt người nhìn, sẽ không có ai có thể tinh mắt đến mức soi một vị trí bị đâm nhỏ như hạt cát, ngay cả khi phóng mắt nhìn ra cũng không thể làm gì. Nó đã đâm sâu vào cơ thể, từ từ ăn mòn mà thôi.



Lần này lại không tính là xui xẻo, quá trình trải qua toàn khói với bụi nhưng thương tích không nhiều. Bị vài ‘chục’ cây kim nhỏ đâm vào, đích thực là không có cảm giác gì. Thực tế cũng không đến vài chục, da thịt Hàn Tử Mặc là loại gì chứ? Nào có dễ dàng xuyên thấu được lớp da như sắt nung ấy.



Tại sao hắn lại không nhảy lên? Giả sử bên dưới là bom thật, ví dụ ban nãy là tường bao bọc, thì nhảy lên không phải là cách tốt nhất sao? Nếu thật là vậy, Hàn Tử Mặc sẽ biến thành con người ngây thơ nhất. Đứng im chịu trận không phải là làm vẻ anh hùng tự cao tự đại, đó là suy xét vẹn toàn.



Lúc này kẻ đầu sỏ không khỏi suýt xoa, súng đã lên nòng, chỉ có chờ người bên trong đám khỏi nhảy lên vào tầm ngắm. Vậy nhưng mọi việc lại vượt ngoài suy đoán, không nhảy mà lại yên vị chịu trận. Thật sự là can đảm đến vậy sao? Tuy nhiên, đó là suy nghĩ đến từ phía Hàn X Lâm. Riêng người nhìn bề ngoài có vẻ thông minh sáng suốt là Kỳ Liên Ngạo Vân, lại nghĩ Hàn Tử Mặc là cố ý khoe khoang.



Ban nãy hắn mà thật sự nhảy, chắc chắn sẽ thành một cái rỗ. Rất rất nhiều lỗ, chỉ cần vài ba nơi thôi đã đủ để mất mạng, bị đạn xuyên thành rỗ thì hậu quả càng không dám nghĩ tới. Kỳ lạ, Hàn X Lâm thích lỗ sao? Sao mà kim hay đạn gì cũng xuyên suốt thành lỗ vậy.



“ Hàn Tử Mặc, không bị đạn bắn, bị kim đâm, kim tẩm độc kinh dị. Chết, bao lâu. ” Hàn X Lâm do bị cải tạo quá nhiều dẫn đến thần kinh có chút vấn đề, suy nghĩ không có nhiều sai lệch nhưng lời nói phát ra vô cảm, không khác robot.



Không nói thì thôi, nói rồi lại phát giác đau, Hàn Tử Mặc cảm nhận được bên trong cơ thể hắn có gì. Loại cảm giác trướng thế này cũng không phải lần đầu.



“ Vậy chẳng khác nào hắn sẽ trúng độc chết? Vậy thù của tôi phải làm sao? ” Ngạo Vân chau mày chống nạnh, hướng X Lâm chất vất.



Ngu xuẩn, đầu óc ngu xi tứ chi cũng không phát triển, sống chỉ được mỗi cái thân phận đáng giá. -Hàn X Lâm thật sự thấy xót cho Kỳ Liên gia.



“ Bụi tan, giết. ” Phun vài chữ, X Lâm sớm đã lên nòng, chỉ cần mục tiêu vào đích ngắm... *Pằng* một phát tiễn đến tây thiên.



“ Giết ai vậy? ” Bất tri bất giác, bụi tan mất dạng, mà Hàn Tử Mặc lại không thấy nơi nào. Tích tắc giọng hắn vang lên, không gian như ngưng động, quả thật... *Pằng* một tiếng, có người thật sự đã về tây thiên.



Kỳ Liên Ngạo Vân, chết rồi. Một viên đạn xuyên thái dương, có là đại la thần tiên hoa đà tái thế cũng không cứu nổi anh ta. Đại não tiểu não, có lẽ sắp nổ tung rồi.



Chết, chết rồi..? Hàn X Lâm tương đương robot, tự nhiên sẽ không đổ mồ hôi, vậy nhưng bây giờ lại đang run rẩy. Kỳ Liên Ngạo Vân cứ như vậy mà chết rồi? Hàn Tử Mặc từ khi nào ở sau lưng anh ta? Đây là lần thứ hai, X Lâm cảm nhận được nỗi sợ của bản thân từ khi cấy ghét các bộ phận máy móc.



“ Hàn Tử Mặc, trước, nay, mạnh như vậy. ”



“ Chưa từng gặp. ” Hàn Tử Mặc tự nhiên cảm thấy buồn cười, loại phế thải này xử lý sao đây?



Một tiếng súng lại vang lên, là từ hướng Hàn Tử Mặc, lại một tiếng *keng* khẽ dội. X Lâm một chút cũng không sứt mẻ, kim loại kỳ dị trước ngực không một vết xước, sáng loáng. X Lâm trong lòng khoái chí, Hàn Tử Mặc sẽ không tổn thương được anh ta.



Đã thử xong rồi, cây súng này xem như vứt đi, bỏ vào bên trong áo. Hàn Tử Mặc khẽ xoay cổ tay, ngoài ra không một động tác khởi động nào khác, Hàn X Lâm cũng hiểu rõ ý. Tuy nhiên, lần này đổi lại, Hàn Tử Mặc đáng bằng nắm đấm, X Lâm lạ dùng súng dao muôn hình vạn trạng. Cả hai bắt đầu lao vào, X Lâm nổ súng tiểu liên liên hồi đến mức Hàn Tử Mặc như thoát ẩn thoát hiện.



"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK