Ngay lúc Huyền Thiên Băng cầm lấy hộp thuốc thì vết thương ngay cổ tay hiện lên, Hàn Tử Mặc nhìn thấy liền giựt nhẹ tay cô lại hỏi:
“ Tay em bị gì thế? ”
“ Bôi thuốc cho anh đã. ” Huyền Thiên Băng cảm thấy chột dạ.. Nếu bây nói cô bị cây quẹt trúng thì hắn có tin không?
“ Trả lời. ” Hàn Tử Mặc gằn giọng nói, tay hắn cũng siết chặt tay cô hơn.
“ Anh làm em đau, để em bôi thuốc cho anh đã. Có được không? ” Huyền Thiên Băng dùng giọng nói ngọt ngào lẫn mĩ miều nói.. Này là mỹ nhân kế a!
“ … ” Quả nhiên, trước độ xinh đẹp và cực kỳ dễ thương cũng không kém phần quyến rũ của Huyền Thiên Băng thì Hàn Tử Mặc đã thua hoàn toàn, hắn không chịu nổi cái mỹ nhân kế này đâu nha.
Cuối cùng Hàn Tử Mặc cũng buông tay Huyền Thiên Băng ra, cô nhanh chóng bước vòng qua phía sau hắn để tiện bôi thuốc mỡ lên lưng hắn nhưng trước đó cô lại quay sang hỏi Killian.
“ Killian, có cần uống thuốc giảm đau hay làm dịu da trước không? ”
“ Làm dịu da thì cũng không cần, uống thuốc giảm đau thì.. Chồng chị ấy à cậu ta chính là cái tên không biết đau.. Chị nói xem có cần không? ” Killian thành thật nói.
“ Cần, lấy thuốc giảm đau đến đây. Tôi không tin trên đời này có người không biết đau. ” Huyền Thiên Băng nói, đúng là cô không tin có người không biết đau bởi vì chỉ có người đau quá mới khiến họ chai lì mà thôi.
“ Anh không uống thuốc! ” Hàn Tử Mặc ngay lập tức từ chối, hắn hoàn toàn không thích mấy cái viên tròn vuông tam giác đó tí nào.
“ Không phải anh nói là được, bây giờ ở đây do em quyết định, anh chỉ cần nghe là được. ”
“ … ” Hàn Tử Mặc câm nín.. quả thật hắn không dám cãi cô mà!
“ Thuốc giảm đau đây, chị dâu. Uống một ít thuốc cùng với bôi thuốc mỡ có kháng sinh là sẽ nhanh chóng khỏi thôi. Chỉ là bỏng cấp 1 thôi, không đáng lo ngại. ” Killian đưa một vài viên giảm đau cho Huyền Thiên Băng.
“ Không uống. Anh không đau! ” Hàn Tử Mặc nghiêm túc nói, thuốc là cái gì chứ? Từ nhỏ đến giờ hắn chưa uống thuốc bao giờ.
“ Được, anh không uống. Em đút anh. ” Vừa nói xong Huyền Thiên Băng đưa mấy viên thuốc vào miệng, cô lấy cốc uống một ngụm nước rồi hôn vào môi Hàn Tử Mặc, cô dần dần đẩy thuốc lẫn nước qua miệng hắn.
* khụ * Hàn Tử Mặc ho vài cái, Huyền Thiên Băng cái cô gái ngốc nghếch này! Đã không biết hôn rồi mà còn tráo thuốc khiến hắn ho sặc sụa.
“ Anh đã uống rồi, vết thương trên tay em! ” Hàn Tử Mặc cầm lấy tay Huyền Thiên Băng, hỏi.
“ Haha... Chỉ là.. Vô tình bị thương thôi. ” Huyền Thiên Băng chọt dạ trả lời.
“ Killian. ” Hàn Tử Mặc đưa mắt nhìn Killian với hàm ý ‘ xem xem vết thương đó từ đâu mà có ’.
“ Được, chị dâu nhỏ, thất lễ rồi. ” Vừa nói xong Killian xem xét vết thương trên tay Huyền Thiên Băng.
“ Sao? ” Hàn Tử Mặc nhìn chằm chằm vào cái tay Killian đang nắm lấy tay của Huyền Thiên Băng, hận không thể chém Killian ngay lập tức!
* Khụ... * Hiểu ý của cái nhìn không mấy tốt đẹp kia, Killian ngay lập tức buông tay Huyền Thiên Băng ra.
“ Chị dâu nhỏ chị ở trong rừng như thế nào mà lại có vết thủy tinh để cắt cổ tay vậy? Hơn nữa lại còn là hai vệt, một vệt hai vệt đều cắt rất sâu. Chắc chắn là để lấy máu, một lượng máu không hề nhỏ có thể chứa đầy một ống thí nghiệm loại to. ” Killian nhanh chóng phân tích vết thương của Huyền Thiên Băng, cô nghe xong thật sự cảm thấy rất bái phục Killian! Đã nói đúng mà còn nói to..
Cô thì đang cảm thấy lạnh sống lưng đây.. Hàn Tử Mặc.. Chắc sẽ không đem cô đi hầm canh chứ?
“ Huyền Thiên Băng tốt nhất em nên giải thích tốt việc này! Nếu không thì chuẩn bị tinh thần nhận phạt đi. ” Hàn Tử Mặc lạnh giọng, hắn đang cực kỳ tức giận cộng thêm việc khi nãy làm hắn đã giận nay còn thêm dỗi..
“ Em.. Thật ra.. Cứu với.. Help me.. ” Huyền Thiên Băng chỉ biết kêu cứu nhưng kết quả.. may mắn đã nở nụ cười với cô! Giọng một người phụ nữ đầy quyền uy cất lên.
“ Tiểu Mặc! Không cho cháu động đến cháu dâu của ta! ” Bà nội Hàn nãy giờ đã quan sát được tất cả, từ thái độ, cử chỉ, lời nói và hành động của Huyền Thiên Băng liền lọt hết vào mắt bà và bà đã xác định cô gái này chính là cháu dâu của bà! Hơn thế nữa bà có thể chắc chắn rằng Tiểu Mặc nhà bà cũng rất yêu cô bé này, từ nhỏ Hàn Tử Mặc đã không có tình thương dẫn đến lạnh lùng vô cảm mặc kệ sự đời bây giờ bà hy vọng đứa cháu này sẽ có được hạnh phúc từ cô bé này đây.
“ Bà nội.. ” Hàn Tử Mặc nhíu mày nói.
“ Bà nội? Đây là bà nội anh à? Oa! Bà ơi! Cứu cháu với... Tử Mặc anh ấy bắt nạt cháu kìa. ” Cao thủ không bằng tranh thủ! Huyền Thiên Băng cảm thấy mình chính là đã ôm được một cái cây đại thụ lớn có quyền lực rồi!
*