“ Mộc Tịnh Duy, đã lâu không gặp. “ Huyền Thiên Băng không dùng kính ngữ mà gọi thẳng họ tên, cách nói chuyện cứ ngỡ tri kỷ lâu năm.
Sự xuất hiện của Huyền Thiên Băng khiến ai nấy đều ngạc nhiên, duy chỉ có Mộc Tịnh Duy và Hỏa Ưng Quân là đã dự đoán trước. Mộc Tịnh Duy đứng lên, sải bước tiến đến chỗ Huyền Thiên Băng đang đứng, hơi cúi đầu, tay phải đặt lên gần khuy cài ngực trái.
Hỏa Ưng Quân làm theo Mộc Tịnh Duy, bởi vì ông là một con người thô lỗ, mấy thứ như nghi lễ ít có làm, cả hai đồng thanh: “ Vương. ” Dù ở đây không phải Vương Quốc Anh nhưng Huyền Thiên Băng vẫn là người có thân phận, lễ chế thì không thể bỏ.
“ Không cần, ngồi cả đi. ” Huyền Thiên Băng tiến lại chiếc ghế cạnh Mộc Tịnh Duy không ai ngồi từ nãy đến giờ, dường như chỉ chờ cô đến.
Truyện mới cập nhật
“ Mộc Tịnh Duy, ngài biết tôi sẽ đến sao? ” Huyền Thiên Băng ngạc nhiên, cô nhớ bản thân không có thông báo, đến đây cũng chỉ để hỏi chút việc, như thế nào lại có ghế sẵn, tất cả đều tập trung một cách trùng hợp như vậy?
“ Xin người đừng dùng kính ngữ, lão già như tôi không gánh nổi. ” Mộc Tịnh Duy mỉm cười, ngồi kế người đang tỏa ra uy áp nặng nề như vậy cũng thật khó giữ bình tĩnh.
“ Dạ, nhìn tình hình chút đi. ” Quỷ Y nhẹ giọng nhắc nhở khiến Huyền Thiên Băng cũng phải đảo mắt quan sát, không khí nặng nề thế này... Cô rõ ràng chưa có nói gì mà?
Cố gắng dùng lời lẽ dễ nghe và ‘thân thiện’ nhất có thể để giảm sự căng thẳng của mọi người, Huyền Thiên Băng thật sự nhọc tâm: “ Đừng lo lắng, tôi chỉ giống như một vị khách đến để hỏi đường mà thôi. Các vị ở đây đã từng trải qua bao nhiêu sóng gió chứ? Tôi đây chẳng qua chỉ là một vị khách không mời, có thể tổn hại gì đến các vị đây? ”
Mộc Tịnh Duy cảm thấy Huyền Thiên Băng nói ra ba câu vừa rồi càng cảm thấy cô nguy hiểm hơn, loại người dùng lời nói để trấn an người khác chính là biết nắm bắt tâm lý của người ta, phàm đều rất nguy hiểm.
Hỏa Ưng Quân bình thường chểnh mảng nhưng lúc nghiêm túc thì thật sự suy nghĩ hơn người, nhận ra trong lời nói của Huyền Thiên Băng thực tế có chút uy hiếp...
Một phe ba người Tinh Mạc Can, Kỳ Liên Lý Nhân, Hàn Lang đều rất ngạc nhiên cùng với lo sợ, mặc dù không biết thứ cảm xúc ấy là lấy nền tảng từ cái gì.
“ Vậy, người là muốn hỏi gì? ” Mộc Tịnh Duy tay rót trà đặt xuống bàn, nhẹ nhàng làm động tác mời khách.
“ Chuyện vừa hay có liên quan đến các vị, tuy nhiên là không biết người nào liên can và người nào không. ” Quỷ Y vừa hay tiếp lời, tay tùy tiện cầm lấy ly trà Mộc Tịnh Duy rót mà uống cạn, đừng nói là nhâm nhi, thời gian của bọn họ vốn có hạn.
“ Xin đừng vòng vo nữa. ” Có lẽ bây giờ ở tại nơi này không ai có thể tiếp lời với Quỷ Y và Huyền Thiên Băng ngoài Mộc Tịnh Duy nữa, không phải không thể mà là không dám, họ không dám.
“ Tôi đến tìm một tên ngốc tử và... ” Huyền Thiên Băng im lặng, bao nhiêu người nhỉ? Quỷ Y ngay lặp tức hiểu ý liền nối tiếp vào: “ Và năm người, em đó, chỉ biết mỗi hắn ta. ”
“ A, xin lỗi, anh cũng biết trí nhớ em không tốt mà. Tôi là tìm người tên Hàn Tử Mặc và vài tên thuộc hạ của anh ta, các người có biết không? ”
“... ” Tất cả đều im lặng không ai đáp, chỉ duy Hỏa Mị Lân đang rất muốn nói điều gì đó nhưng không thể mở lời.
“ Này, tôi không phải là đang chưng cầu mấy người nói đâu? Chuyện này chắc chắn có Hàn Gia tham gia, sớm nghe nói Tinh Kỳ Hàn là một giuộc, các người định ngồi im như thế này và không lên tiếng sao? ” Huyền Thiên Băng không cau có giọng điệu cũng không tức giận, cô rõ ràng là đang rất nhẹ nhàng, Mộc Tịnh Duy dù gì năm đó cô cũng nợ ông ấy một ân tình, sẽ không làm khó dễ bọn họ.
“ Bọn tôi thật sự không biết gì hết. ” Tinh Mạc Can nói trước, câu trả lời tiếp theo của Kỳ Liên Lý Nhân cũng là cùng một ý nghĩa.
“ Các người thật sự tưởng tôi đang đùa giỡn các người à? ” Huyền Thiên Băng hơi nhướng mày, lúc này Hàn Lang lại nói: “ Tôi là người Hàn Gia, địa vị quyền thế của tôi hơn thằng con hoang đó nhiều, có thể cho cô rất nhiều thứ. Gia ta lần đầu thấy một cô gái xinh đẹp như vậy, tôi sẽ lấy cô về, thằng con hoang kia nên để nó chết đi! ”
“ Tuyệt... ” Huyền Thiên Băng rút cây súng từ thắt lưng Quỷ Y ra bắn một phát, rất vô tình mà xuyên trán Hàn Lang. Hỏa Mị Lân ngỡ ngàng, một mạng người... cứ như vậy bị lấy đi rồi?
“ Được rồi, nhẹ nhàng không thể làm gì thì chỉ có thể dùng biện pháp mạnh thôi, tôi sẽ giết cho đến khi có người chịu đứng ra nói. ”
Huyền Thiên Băng tiếp tục giương súng, lần này là nhắm vào Hỏa Ưng Quân, Mộc Tịnh Duy ngạc nhiên, đáng lẽ Huyền Thiên Băng sẽ phải nhắm vào Tinh Mạc Can hoặc là Kỳ Liên Lý Nhân chứ?
“ Đừng! Tôi nói, tôi biết bọn họ ở đâu... ” Hỏa Mị Lân vội lên tiếng, Huyền Thiên Băng cũng bỏ súng xuống, biết ngay là cô gái kia biết. Dù sao biểu cảm của Hỏa Mị Lân đáng nghi như vậy, muốn nghĩ Mị Lân không biết gì cũng khó.
Huyền Thiên Băng và Mộc Tịnh Duy nói với nhau vài câu, Hỏa Mị Lân vậy mà can đảm đến giục cô: “ Nếu, nếu cô không đi mau... lỡ như, Tử Mặc anh ấy sẽ bị gì thì sao? ”
“ Không sao, không chết được. ” Huyền Thiên Băng nhởn nhơ như không, chỉ có Quỷ Y biết, cô nàng thật sự không quá lo lắng cho Hàn Tử Mặc mà là Holly.
“ Cô, không cho cô nói như vậy, hơn nữa còn không được gọi anh ấy là ngốc tử. Hàn Tử Mặc rất tài giỏi! ” Hỏa Mị Lân quát nạt khiến Hỏa Ưng Quân kế bên cũng giật thót, vội vã nói: “ Mị Lân, đủ rồi, đây không phải người con có thể nói chuyện như vậy? ”
“ Hừ! ” Hỏa Mị Lân không phục, cũng là nữ nhân, nhìn Huyền Thiên Băng có hơn Hỏa Mị Lân chỗ nào đâu chứ? Cùng lắm là... xinh đẹp hơn... thân phận, cao hơn...
“ Dẫn đường đi. ” Quỷ Y nhìn Hỏa Mị Lân, đôi mắt bội phần dọa nạt, xoa đầu Huyền Thiên Băng muốn cô đừng lại nổi đóa.