Mục lục
BẢO BỐI CỦA TÔI LÀ EM
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi đã đi ăn, đi mua sắm, đi quẩy các kiểu thì cuối cùng Quỷ Y cũng đã đưa Huyền Thiên Băng về đến biệt thự, lúc này cũng có sớm gì đâu, đã 23 giờ 50 rồi còn gì.



“ Đã lấy thức ăn cho con sói kia chưa? ” Quỷ Y xuống xe mở cửa xe cho cô xong lại nhắc nhở.



“ Thấy không, xém tí lại quên. ” Huyền Thiên Băng vỗ đầu một cái, bước ra khỏi xe. Quỷ Y nghe cô nói thì cũng chẳng lấy làm lạ vì đây là một việc khá quen thuộc với anh rồi, liền đến cốp xe mở ra lấy một hộp thức ăn rồi đến gần Huyền Thiên Băng đưa cho cô. Mấy ai biết được lúc này Hàn Tử Mặc chính là đang ở trên lầu quan sát hai người họ, khổ nỗi từ trên nhìn xuống theo hướng này thì chính là sẽ thấy Quỷ Y cùng cô đang hôn nhau!



“ Vào nhà đi, anh về đây, tạm biệt. ” Quỷ Y ôm nhẹ cô xong lại buông ra, ngồi vào xe.



Huyền Thiên Băng có chút bất ngờ với cái ôm của Quỷ Y nhưng cũng làm ngơ, cô mỉm cười: “ Được, tạm biệt. ”



Quỷ Y nhanh chóng lái đi, lúc này ở trên xe Quỷ Y mới cảm thấy thật buồn cười.. Từ những biểu hiện của Huyền Thiên Băng anh đoán chắc rằng cô đã dính phải lưới tình với Hàn Tử Mặc kia.. Nếu thời gian quay lại.. Nếu hôm đấy Quỷ Y anh không đi mà ở cạnh cô tới bây giờ thì liệu cô có yêu anh không..?



“ Dạ.. Anh cảm thấy hối hận khi đã không theo đuổi em sớm hơn. Nhìn em bây giờ có vẻ rất hạnh phúc.. Anh không thể nào ích kỉ chiếm lấy nó được. ” Khi nãy Quỷ Y vốn đã phát hiện ra Hàn Tử Mặc ở phía trên lầu từ rất lâu rồi nên anh mới cố tình chỉnh tư thế hết sức ám muội như họ đang hôn nhau, lúc sau còn ôm nhẹ Huyền Thiên Băng nữa. Tất cả hành động đó đều xuất phát từ sự ganh tị giữa Quỷ Y đối với Hàn Tử Mặc. Tại sao Dạ có thể yêu Hàn Tử Mặc mà không yêu anh?



[…] Biệt thự Hàn Băng.



Vừa bước vào nhà Huyền đã than vãn: “ Ư.. Mệt quá! ”



“ Cô Huyền thế mà lại đi với trai tới tận khuya mới về à? Không biết cô đã cấm lên đầu Tử Mặc bao nhiêu cái sừng rồi nhỉ? ” Thanh Di từ trong bước ra, lời lẽ đầy ý châm biếm.



“ Ăn nói chua ngoa, đàn bà ngu xuẩn! Quả nhiên cô không làm tôi thất vọng, nói chữ nào là khiến người ta mắc ói chữ đấy. Đề nghị cô nên câm khi người khác không hỏi tới! ” Huyền Thiên Băng không quan tâm lắm Thanh Di đang châm chọc cô hay gì cả, cô chỉ quan tâm bây giờ cô đang mệt mỏi nếu còn chọc cô bằng cái miệng chua lè chua lét của Thanh Di thì cô chắc chắn sẽ cho Thanh Di vào Ám Lao* đấy.



* À.. Hú.. Ú.. Hú.. U.. * Đỉnh Phong đột ngột hú lên khiến Thanh Di giật thót.



“ Sao thế cục cưng? ” Huyền Thiên Băng thì nhẹ nhàng cúi xuống vừa xoa lông vừa hỏi.



“ Á..! Sói.. Sói.. Kìa.. ” Thanh Di ngã khụy xuống sàn, run run nói.



“ Có chuyện gì thế? ” Vì nghe tiếng thét của Thanh Di nên Triệu Việt Tân rất nhanh đã chạy ra xem. Điều kì lạ là cô hoàn toàn không hề thấy sự hiện diện của Hàn Tử Mặc đâu a! Hay hắn không có ở nhà?



“ Sói.. Đáng.. Đáng.. Đáng sợ quá.. ” Thanh Di run bần bật lên.. Lần đầu tiên trong đời cô ả thấy một con sói còn sống và đang ở trước mặt mình.



“ Cục cưng của tôi đói thôi, chẳng có gì lớn lao cả. Hét hét cái gì? Nửa đêm nửa hôm rồi mà còn đánh thức người khác bằng cái tiếng hét khó nghe của cô à? Thôi đi, mai ai cũng đi làm. Cô nên để cho người ta ngủ chứ không họ lại sang mắng vốn đấy! ” Huyền Thiên Băng đang định dẫn Đỉnh Phong lên lầu thì bị Triệu Việt Tân ngăn lại khiến cô cảm thấy không vui.



“ Đây là ở trong nhà, sao cô lại nuôi sói chứ? ” Triệu Việt Tân cản Huyền Thiên Băng lại không muốn cho cô bước đi.



“ Nhà của tôi, tôi nuôi gì là quyền của tôi! Không có ai cấm nuôi sói trong nhà, chỉ có không dám nuôi mà thôi. ” Huyền Thiên Băng bực bội nói, cô đẩy tay Triệu Việt Tân ra, Đỉnh Phong như hiểu ý chủ nhân liền gầm grừ lên không ít.



“ Ai cho cô đi. ” Triệu Việt Tân lại một lần nữa cản bước cô!



“ Tôi không thích nói nhiều! Ăn nhờ ở đậu thì biết thân biết phận chút đi. Đừng để nửa đêm rồi lại bị tôi đá ra ngoài. ”



* Rắc.. * * Á * Lần này Huyền Thiên Băng chẳng thèm nhân nhượng nữa, cô trực tiếp bẻ cái tay đang giữ cô lại của Triệu Việt Tân. Nhẹ thì trật xương, nặng thì gãy tay!



“... ” Sau khi lên lầu, Huyền Thiên Băng không vội vào phòng mà phải đi sắp sếp chỗ ăn chỗ ngủ cho Đỉnh Phong. Biệt thự của Hàn Tử Mặc vốn rất rộng nên cô chọn bừa một căn phòng ở khá gần phòng cô cho thuận tiện. Sau khi đã có chỗ ăn chỗ nằm cho Đỉnh Phong thì Huyền Thiên Băng còn phải cho chú sói nhỏ này tắm rồi lại ăn xong cô mới hoàn toàn rỗi việc được.



“ Hự.. Còn mệt hơn ban nãy nữa.. A! ” Huyền Thiên Băng bất ngờ bị một cánh tay kéo mạnh vào phòng, khỏi nói cô cũng mơ hồ đoán là tên này là ai rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK