Vũ ngăn Killian cầm lấy điện thoại, nhất quyết muốn cho xong chuyện giữa hai người.
Killian ban đầu không nói, chỉ nhẹ nhàng với Vũ, tiếng điện thoại vang lên lại tắt, rồi một lần nữa vang dội. Vũ thấy không cản được nữa liền bỏ tay, Killian hơi khó chịu lấy điện thoại.
- Nghe đây. (Killian)
- Mẹ kiếp tôi còn tưởng cậu không nghe. (Ken giọng hấp tấp, lại đậm phần lo lắng bất an)
- Sao vậy? Baldric bệnh rồi? (Killian)
- Đừng có mà trù tôi đồ lang băm. (Baldric)
- Tệ thật, tên lang băm này cứu Ken của cậu không ít lần... Cũng chưa có lần nào trả phí... (Killian)
- Chúng ta không có thời gian đôi co đâu Killian, Cửu Yêu Điệp bị cướp rồi. (Ken)
- Cái gì? (Killian)
- Tôi không hơi nói lại, tìm cách giải quyết đi! (Ken)
- Shit! Từ khi nào? (Killian)
- Hơn một ngày rồi. (Ken)
- Từ khi nào mà tin tức của cậu chậm như vậy hả? Thứ quan trọng như vậy bị lấy cắp mà hơn một ngày sau mới biết? (Killian)
- Nếu không phải có Baldric tôi đến bây giờ vẫn không biết đấy! (Ken)
- Đó là tâm huyết nhiều năm của Tử Mặc... Mẹ nó không phải chúng ta sắp bị phanh thây sao? (Killian)
- Tôi vẫn chưa đem chuyện này nói cho cậu ta. (Ken)
- Ý gì? (Killian)
- Nể tình là bạn chí cốt, tôi trân trọng nhờ cậu hãy mang tin tức ‘nhỏ nhắn’ này báo cho Hàn Tử Thần biết... (Ken)
- Killian à nếu cậu thật sự xảy ra chuyện gì tôi sẽ dùng hết thế lực gia tộc mối quan hệ mà tôi có tổ chức cho cậu một tang lễ thật trang trọng. (Ken)
- Tôi còn chưa... *Tút, tút*... có nói đồng ý mà. Không kịp nói hết, Ken đã vội vã ngắt máy như vậy rồi.
“ Được lắm bạn chí cốt... Bạn chí cốt, cốt ai nấy giữ! Fuck Mother, lần này ông đây bị cậu chơi một vố đau điếng rồi! ” Killian tức tối muốn nổ tung phổi, lục phủ ngũ tạng như muốn thoát ra. Killian và Ken, cuối cùng cũng biết mèo nào cắn mỉu nào mà.
“ Sao vậy? ” Vũ lo lắng liền hỏi, cuộc trò chuyện vừa rồi anh vốn không muốn nghe nhưng từng câu từng chữ cứ như rót vào tai không tài nào trút bỏ được. Cứ như vậy mà nghe từ đầu đến cuối không xót một chữ.
“ Gặp cướp đó, còn cướp món đồ tôi cùng Ken phụ trách chứ! ” Lần thứ ba hai nhân vật lớn của Thần Tử đồng một nhiệm vụ là cùng mang đồ vật về. Còn không ngờ đến giữa đường đi lại có thể gặp cướp luôn ấy. Chuyện này truyền ra thì có mà bị cười thúi mặt, đáng tiếc việc quan trọng mà Killian quan tâm không phải thanh danh mà là tính mạng.
* Ring, ring. * Lại là tiếng điện thoại, Killian mặt nhìn ngao ngán không có muốn nghe. Tuy là vậy nhưng vẫn gắng gượng mà cầm lấy điện thoại chưa kịp nhìn lại bị ngăn cản.
“ Không cho nghe. ”
Killian định mắng chửi thì thấy không còn hơi sức, đôi co với Vũ mãi cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì. Về sau tiếng điện thoại vang một hồi liền tắt hẳn không có dấu hiệu gọi lại. Người gọi là ai tám chín phần đoán đúng, Killian càng lo sợ hơn nữa.
“ Tránh ra! Vũ, tôi xin trân trọng nói rằng anh không có tư cách nói cho hay là không cho. ” Bị Killian trừng mắt, Vũ cũng không có cảm xúc tức giận hay đại loại mà trong ánh mắt toàn là sự cưng chiều. Quả là tình yêu làm mù con mắt mà!
Nhìn vào màn hình hai chữ Ác Quỷ hiện rõ thế kia mà, đúng là sợ cái nào thì cái đó đến mà. Killian ấn phím gọi lại, nhưng đầu bên kia lại không có ý định nghe. Cuối cùng sau ba lần bôn ba gọi điện, vị đại nhân độ lượng cũng bắt máy.
- Không nghe máy? (Mặc)
Killian nén giận, không phải là cậu không nghe của tôi ư?
- Ban nãy có chút việc, tôi cũng gọi lại rồi. Chính cậu luôn không nghe. (Killian)
- Trách tôi? (Mặc)
- Không, trách tôi. Là tôi không nghe máy trước. (Killian một lúc nuốt tới ba cục tức, muốn nổ phổi mà.)
- Cửu Yêu Điệp đâu. (Mặc)
- Chưa đến nơi. (Killian)
- Hơn hai ngày rồi cậu lại nói với tôi chưa đến? Tôi nhớ bản thân chỉ cho cậu có một ngày? (Mặc)
- Tử Mặc, có chút rắc rối nhỏ. Tôi sẽ giải quyết. (Killian)
- Cậu thật sự coi tôi là kẻ không biết gì? (Mặc)
Killian cau mày, đây là một trong những lý do Killian ‘sợ’ Hàn Tử Mặc, khả năng độc thấu suy nghĩ của người khác tốt đến đáng sợ. Nghe giọng lại có thể nghe ra người đó đang nói thật hay giả, chung quy là do cậu ta quá đa nghi.
- Killian cậu là bạn của tôi, trước khi nói dối liền thử xem mình có bao nhiêu phân lượng. (Mặc)
- Tử Mặc, Cửu Yêu Điệp bị cướp rồi. (Killian)
- Biết rồi. (Mặc)
- Làm sao cậu biết? (Killian)
- Có người nhắn tin, mang đến bất ngờ không nhỏ, tôi lại còn được ‘uy hiếp’ cơ. (Mặc)
- Vậy, cậu định làm gì? (Killian)
- Phải là cậu và Ken định làm gì, đó là nhiệm vụ của hai người. (Mặc)
- Không biết. (Killian)
- Vô dụng! (Mặc).
- Tôi đối với việc cậu nói dối vẫn chưa có bỏ qua đâu, tội thêm tội, sau này tự đến Hình Đường đi. (Mặc)
Hàn Tử Mặc ngắt điện thoại, Killian ngậm ngùi đầy đau đớn. Tự hỏi tại sao Hàn Tử Mặc không thể một mắt nhắm một mắt mở mà cho qua chứ?