“ Không quen tôi thật sao? ” Hàn Tử Mặc ngồi cạnh Huyền Thiên Băng nay lại xích lại gần cô hơn.
“ Tôi đã nói, anh nhầm người rồi! ” Alice lùi xuống, lùi đến đụng cả thành giường, cô lùi một chút thì hắn lại tiến một chút. Rốt cuộc là muốn là cái quỷ gì đây chứ?
“ Thật sự? Chắc chắn không? Không suy nghĩ lại à? Em thật không quen một người đẹp trai như tôi sao? Tôi thấy ấn tượng tôi để lại cho em cũng rất mạnh mà, dễ quên vậy sao? ” Hàn Tử Mặc mỉm cười, hắn không muốn phải gay gắt với cô sau 6 năm gặp lại, điều hắn cần phải làm nhất bây giờ chính là làm cho Huyền Thiên Băng vui vẻ! Giải thích rõ hiểu lầm sau chừng ấy năm, không thể để cho Huyền Thiên Băng cứ hiểu nhầm hắn mãi vậy được. Chuyện năm ấy cũng phải lựa thời cơ mà chấm dứt rồi!
“ Tôi đã nói anh nhầm người rồi mà! Bệnh hoạn! Không quen chính là không quen, nói bao nhiêu đi nữa cũng chính là không quen! Nói mãi thế nhỉ? Không thấy phiền phức à? Anh đang gây phiền toái cho tôi đấy. Yêu cầu anh lập tức thả tôi ra, tôi không phải là người anh cần tìm. Làm ơn buông tha cho tôi và tìm người anh thật sự cần tìm đi. ” Alice nói, cô không biết lựa lời hay gì cả, cô chỉ muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. Nãy giờ thấy Hàn Tử Mặc đùa giỡn trêu chọc tức là không có ý muốn ép cô, còn về vấn đề hắn có chịu thả hay không Alice cũng chẳng biết nữa. Hàn Tử Mặc quá thâm sâu khó lường, làm này làm nọ khiến cô không biết đường mà lần.
“ Nhầm người sao? Vậy được, tôi phải thử xem có nhầm không mới được. ” Hàn Tử Mặc vừa nói dứt lời lại áp môi mình lên môi cô, thuận thế đưa tay vào sau gáy cô để hôn sâu hơn và tránh Huyền Thiên Băng giãy giụa. Dĩ nhiên nụ hôn diễn ra rất nhanh và cũng rất thành công!
Alice khá bất ngờ về hành động ban nãy của bản thân, Alice nghĩ cô sẽ phản khán nhưng không. Cô vậy mà lại trực tiếp hưởng thụ nụ hôn đó không chút phản khán, cơ thể như tự động thích nghi.
“ Không sai được đâu, đây chính là mùi vị của cô ấy, mùi vị của Huyền Thiên Băng chính là thứ mà cả đời này anh không thể quên được. Em nghĩ xem, chúng ta có nên dừng cuộc trò chuyện ngu ngốc ở phía trên không? Nói đến đây vẫn chưa đủ rõ ràng sao? Ban nãy em cũng không hề bài xích hay phản kháng lại nụ hôn của anh. Em đã tiếp nhận và hưởng thụ nó theo bản năng bởi vì em chính là Huyền Thiên Băng! Không thể sai đâu, tôi đã nhận ra em ngay từ lúc em cứu tôi rồi, đừng giả vờ nữa. Điều đó chỉ đang khiến tôi tức điên lên thôi, em biết đấy, khi điên lên thì tôi cũng không biết là bản thân mình sẽ làm gì đâu. ” Hàn Tử Mặc nói với Huyền Thiên Băng, đây là một lời nói nghiêm túc đến từ Hàn Tử Mặc. Từ nãy đến giờ hắn vẫn luôn giỡn nhưng giờ thì khác rồi, giỡn lố sẽ khiến mọi chuyện như đi quá xa. Dừng lại đúng lúc sẽ khiến chúng ta dễ nói chuyện hơn vì một trong chúng ta không ai khó xử cả.
“ Tôi nói lại, tôi không quen anh, tôi hoàn toàn không biết anh là ai. Hơn nữa tôi không tên Huyền Thiên Băng, Huyền Thiên Băng là cô gái nào tôi không biết và cũng không muốn biết. Yêu cầu anh thả tôi ra ngay lập tức, tôi cũng không phải dạng dễ chọc gì. Đừng làm tôi phải động thủ với anh, chân bị trói nhưng tay thì không đấy. Cái còng sắt này không có tác dụng quá lớn gì đối với tôi đâu. Muốn tháo nó với tôi dễ như trở bàn tay, anh đừng có điên khùng mà chọc điên tôi, tôi không biết bản thân sẽ làm ra chuyện quỷ gì đâu. ” Alice trả lời lại, cô nở một nụ cười man rợ bất cứ ai cũng phải sợ sệt khi nhìn thấy nó. Vậy mà, qua mắt của Hàn Tử Mặc nụ cười của cô lại hết sức quyến rũ, nó như đang gọi mời hắn phạm tội vậy.
“ Huyền Thiên Băng, cái gì cũng phải có điểm dừng, em đã đi quá xa rồi đấy. Đừng tưởng thay một cái tên đổi một cái họ liền có thể vứt bỏ được Hàn Tử Mặc này. Tôi không phải là cái loại thích giữ thì giữ thích vứt thì vứt đâu. ” Hàn Tử Mặc đáp lại, vốn dĩ gặp được Huyền Thiên Băng hắn rất vui nhưng sau khi trò chuyện với cô hắn thấy hắn sai rồi. Huyền Thiên Băng cô quả thật quá biết cách chọc điên hắn. Cô chỉ cần nói vài từ là hắn có thể nổi đóa lên rồi huống chi.
“ Tôi đã nói tôi không quen anh! Tôi mệt rồi, không muốn nghe bất kỳ một lời nào từ anh nữa, đi ra chỗ khác đi! Hừ! ” Alice không muốn nói cũng như không muốn bàn thêm bất kỳ một cái gì nữa, càng nói lại càng lộ mà còn chọc tức cái tên kia nữa. Suy ra chỗ nào cũng thiệt cho cô, thà im lặng rồi tìm cách rời khỏi nơi này. Thần không biết quỷ không hay!