“ Vị này có lẽ là Hoàng đại tiểu thư đi? Còn vị tiểu thư đây là..? ” Một người đàn ông một thân âu phục bước đến đầy thanh lịch.
“ Quách Kiến? Sao anh lại ở đây? Nếu là khách thì đi ra đi, ở đây sắp có thảm sát đấy. ” Hoàng Thiên Nhi nhắc nhở, dù gì cũng từng là đối tác của chồng cô, giúp một chút.
“... ” Quách Kiến vẫn đứng im quan sát Huyền Thiên Băng, cô thì đang chăm chú quan sát căn nhà này, có lẽ không lâu nữa nó sẽ trở thành một đống đổ nát?
Huyền Thiên Băng lấy nhẹ một khẩu súng trắng ra, hoa văn tinh xảo lại là thiết kế riêng.
*Pằng* một bình hoa trên tủ liền vỡ nát, tiếng động vang khắp nhà. Lúc này mọi người lại càng hoảng hơn. Chỉ có Quách Kiến, An Tú Linh, Vinh Thiến là bình tĩnh nhất. Huyền Thiên Băng dĩ nhiên sẽ không lạm sát vô tội, cô chỉ đang giết gà dọa khỉ mà thôi.
“ An Tú Linh? Xem ra những năm này cô sống rất tốt nhỉ? Còn hại chết nhiều người như vậy, đạp lên xác họ mà sống cũng không áy náy sao? ” Huyền Thiên Băng chăm chút nhìn vào cây súng mà hỏi.
“ Cô, cô là ai chứ? ” Vinh Thiến nhìn cô gái xinh đẹp mà không khỏi mê mệt, liền hỏi.
Hoàng Thiên Nhi nhanh nhẹn đáp: “ Là ai thì liên quan gì đến anh? Tôi là tôi ngứa mắt anh lâu lắm rồi! ”
“ Hoàng đại tiểu thư, cô đây là không có nói lý lẽ. Cô không biết chúng tôi có sự bảo hộ của Hàn thị sao? Lý Anh Phong nhà cô còn không dám động vào chúng tôi, cô lại to gan đến đây gây chuyện? ” An Tú Linh nhếch môi khinh thường, nhấn mạnh Hàn Thị lại mang ý chế giễu hai gia tộc Lý Hoàng.
“ Hờ? Bảo hộ mà cô nói chính là để các người nguyên vẹn chờ đúng người đến mặc cho chém giết à? ” Hoàng Thiên Nhi khoanh tay cười, muôn phần chọc tức họ.
“ Hừ! Dù sao đúng người cũng không phải là Hoàng Thiên Nhi cô! ”
“ Không cần biết cô có sự bảo hộ của ai, nơi này, hôm nay tôi phá chắc rồi. ” Huyền Thiên Băng kéo nòng súng chuẩn bị bóp cò.
An Tú Linh định đáp thì một loạt tiếng *Pằng, Pằng, Pằng* vang lên dưới sự hoảng loạn của biết bao con người. Họ đều lần lượt chạy ra phía sau Huyền Thiên Băng để rời cửa mà trốn.
Với hàng loạt phát súng, Huyền Thiên Băng đã phá hủy rất rất nhiều đồ trong căn nhà này. Còn gây náo loạn cả một nhà người ta, An Tú Linh, Ninh Khánh hoảng sợ, nghĩ rằng người này vậy mà làm thật? Bỗng có một người rút súng ra hướng về phía Huyền Thiên Băng, chưa kịp bóp cò thì đầu đã đầy máu. Một màn ghê rợn này được khá nhiều người tận mắt chứng kiến, Hoàng Thiên Nhi đứng bên biết Huyền Thiên Băng là một người đáng sợ nhưng khi thấy cô giết người mà ngay cả mắt cũng không chớp thế này thật sự có chút rùng mình.
Quách Kiến mỉm cười, mạnh mẽ vậy sao?
Vinh Thiến cùng An Tú Linh bây giờ là thật sự hoảng rồi, nhìn thấy căn nhà trơ trọi vắng người liền tự vả. Sao ban nãy hai người họ không chạy nhanh chút chứ? Chỉ là người phụ nữ tóc trắng mang đến cảm giác sợ hãi này.. Dường như với hai chúng tôi là quen nhau?
Huyền Thiên Băng lại nạp đạn, lúc này hai người họ mới tươm tướp cầu xin.
“ Xin cô xin cô! Làm ơn đừng giết chúng tôi. ”
*Pằng. * Một phát đạn vụt qua cánh tay Vinh Thiến khiến hắn sợ đến tè ra quần.
“ Chậc, An Tú Linh, bị tôi vứt ở phố đèn đỏ một lần mà vẫn chưa chết. Bây giờ lại kiếm được một thằng chồng chẳng ra gì. Cuộc đời cô quả là chẳng có gì tốt đẹp! ”
“ Cô, cô đừng có quá đáng! Chẳng lẽ cô không sợ Hàn Tử Mặc sao? ” An Tú Linh nói mạnh miệng, muốn lợi dụng tiếng tăm của Hàn Tử Mặc... Đồng thời cũng sợ cô gái này, sao cô ta biết chuyện đó chứ..?
“ Quá đáng? Lúc cô giết người, có nghĩ đến bản thân cũng quá đáng không? Có bao nhiêu bé gái xém mất vì thằng chồng chó chết nhà cô chứ? Hàn Tử Mặc? Nói cho cô biết, trên thế giới này người Hàn Tử Mặc sợ nhất chính là tôi. Tôi cam đoan, chỉ cần cô đem ba chữ Hàn Tử Mặc ra nữa, tôi liền không ngần ngại mà cắt lưỡi cô. Tôi có súng, tự nhiên cũng sẽ không thiếu dao. ”
“ Cô.. cô! ”
“ An Tú Linh, im ngay đi! Miệng chó không mọc được ngà voi. ” Hoàng Thiên Nhi nói, tội ác của hai vợ chồng này là ngập đầu, có che cũng chẳng giấu nỗi. Nếu không phải Phong cho mình xem nhiều chân tướng như vậy, kiên dè họ, nếu không cũng đã bị họ làm thịt rồi. Nay có Huyền Thiên Băng ở đây, vừa giải quyết nợ cũ, vừa bắt họ trả giá!
“ Hoàng Thiên Nhi! Xem ra là anh nuông chiều em quá rồi! Cái cô ngốc này! ” Lý Anh Phong kéo cà vạt từ ngoài cửa bước vô. Hoàng Thiên Nhi ngay cả quay cũng không dám quay, sợ là lần này thật sự chọc điên Phong rồi...
Lúc này điện thoại của Huyền Thiên Băng đột ngột vang lên, cô nhìn tên, lúc lại bắt máy.
- Việc gì? (Băng)
- Huyền Thiên Băng! Tử Mặc bị thương rồi! (Ken)
- Gửi định vị, tôi lặp tức đến. (Băng)
Tắt điện thoại liền không chần chờ mà rời đi.
Hoàng Thiên Nhi ở phía sau kêu réo: “ Này! Thiên Băng, mày lại bỏ đi như vậy sao? ”
“ Ừ, cũng đã đặt bom tại nơi này rồi, vừa tròn năm phút nữa liền nổ. Hiện tại có việc, đi trước đây. ”
“ À con nữa, Vinh Thiến phải không? Lần này nếu sống sót thì đi rửa mắt đi. Chuyện năm đó lớn như vậy, toàn thành phố đều biết, tôi không tin anh dốt nát đến nỗi ngay cả *chuyện tốt* của An Tú Linh mà cũng không biết! ” Trước khi rời đi cô còn để lại một cáo thư..!
Hoàng Thiên Nhi muốn đi theo lại bị Lý Anh Phong đằng sau kéo lại. Ánh mắt đằng đằng sát khí.