*Bụp* Hàn Tử Mặc ném Huyền Thiên Băng xuống giường!.
||||| Truyện đề cử:
Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Phá Sản |||||
“ Mẹ nó? Anh có bệnh à? ” Huyền Thiên Băng vừa đau vừa choáng, bị ném đến nằm sõng soài trên giường thì liền có một thân ảnh to lớn như núi Thái Sơn đè cô xuống!
“ Em im đi! ” Hàn Tử Mặc tháo cà vạt của mình ra. Trói chặt hay tay cô trên đầu giường!
* Xoạt * Hắn lấy tay xé chiếc áo sơ mi của cô, tiếng nút áo *lạch cạch* bị rớt xuống sàn vang lên như kích thích Hàn Tử Mặc! Áo ngực của cô là loại khó tháo nên hắn loay hoay mãi và rồi.. hắn xé luôn cho lẹ!
“ Lần sau đừng mặc áo lót nữa! Phiền phức! ”
“ Anh! Bị điên à? Không mặc thì tôi ra đường gặp ai?! ” Huyền Thiên Băng quát lớn, tên này đúng là có bệnh!
“ Á! ” Hàn Tử Mặc cắn mạnh vào đầu ti của cô khiến nó đỏ ửng lên! Hắn dơ tay nhào nặn bên kia ngực không thương tiếc!
“ Đau.. Ah.. Buô..ng á.. Ra! ” Huyền Thiên Băng định nói buông ra thì hắn lại cắn mạnh vào cổ cô hôn mạnh tạo nên những dấu hickey đậm sắc.
“ A.nh.. Điê...n r... ” những nụ hôn Hàn Tử Mặc để lại trên cổ cô rất đau! Chưa nói hết thì hắn đặt một nụ hôn trên đôi môi anh đào ấy! Hàn Tử Mặc mút mạnh, hôn sâu khiến cô như mất hết hơi thở, cô định mở miệng nói dừng thì hắn nhân cơ hội đưa chiếc lưỡi của mình vào khoang miệng của cô. Hàn Tử Mặc như càng quét hết những vị ngọt trong đó thì... mùi vị máu tan lan tỏa, cô cắn mạnh vào lưỡi hắn khiến nó bật máu! Hàn Tử Mặc không vì vậy mà buông tha cho cô ngược lại nó còn kích thích hắn! Đôi tay hư hỏng bây giờ đã xé được váy và quần trong của cô, và cơ thể hắn cũng chẳng còn một món nào! Hàn Tử Mặc buông môi cô ra! Hỏi!
“ Hắn là ai? Tại sao em lại đi với hắn? Hả! ” Đôi mắt Hàn Tử Mặc hằn lên tia máu, giọng tức giận.
“ Con mẹ nó! Là ai thì liên quan gì tới.. Á! ”
Không báo trước Hàn Tử Mặc đâm thẳng phân thân của mình vào trong cô! Luân động mạnh mẽ như một mãnh thú đang đói khát!
“ Đừng.. Á.. Xi..n a..nh.. Dừng.. Á... L..ại.. Đ..i! ” mỗi lần ngắt quãng là hắn lại đâm mạnh vào trong cô! Lần nào cũng lút cán khiến cô đau như có hàng ngàn cây kim đâm vào.
“ Hừ! Tôi cho em một cơ hội nữa! Trả lời! ”
“ An..h dừ..ng lạ..i t..ôi mới n..ói đượ..c chứ?! ” Chữ rõ chữ không, chưa nhận được câu trả lời vừa ý! Hàn Tử Mặc thúc mạnh, đâm vào sâu trong tử cung cô.
“ Nói! Hoặc là tôi chơi chết em! ” Hàn Tử Mặc vẫn thúc mạnh không dừng!
* Phạch phạch phạch! * tiếng hoan ái vang khắp căn phòng!
" Á! Tô..i t..ôi.. Nó..i m..à.. Hức! ” tuy không dừng lại nhưng hắn cũng luân động vừa phải không quá nhanh như lúc nãy!
“ Anh.. Ta chỉ là um.. Bạn tôi thôi.. Ah.. Anh ta hẹn tôi đi ăn... Hết rồi uwhh ” dường như khoái cảm ập đến, hắn cắn mút ngực cô. Bên dưới vẫn luân động không ngừng.
“ Không có lần sau? Tôi không muốn thấy em đi với người con trai khác ngoài tôi. Em là của tôi biết chưa? ” Hàn Tử Mặc buông nụ hồng trên ngực cô, tay nâng đùi cô lên cao hôn mạnh như đánh dấu chủ quyền!
“ Không.. Không có lần sau..um. ” Huyền Thiên Băng ngoan ngoãn trả lời! Hàn Tử Mặc vẫn ra vào đều đặn trong cô. Căn phòng giờ chỉ nghe toàn tiếng hoan ái của hai con người đang...
“ Đừng nhịn nữa. Tôi muốn nghe giọng em! ” từ nãy giờ cô vẫn cố kìm nén để không phát ra những âm thanh kì lạ.. Hắn bóp mạnh miệng cô, âm thanh bị kìm nén như bộc phát!
“ Anh.. Ư~ Unhhh~ ”tiếng rên ma mị của cô được cất lên.. Nói thật bây giờ cô rất quyến rũ.. Má hồng hồng, Đôi môi đỏ mọng, đôi mắt to thắm lệ, hàng mi cong vút như cánh quạt... Thật khiến người ta muốn phạm tội mà!
“ Bảo bối.. Em thật đẹp! ” Hàn Tử Mặc cứ luân động hết lần này đến lần khác, đổi tư thế này đến tư thế nọ! Làm thân thể cô mệt nhừ!
“ Em là của tôi.. Em chỉ được rên rỉ dưới thân tôi aww.. Em kẹp tôi thật chặt.. Thả lỏng đi.. Em kẹp gãy tôi mất.. ”
* Bốp Bốp * Hàn Tử Mặc đánh mạnh vào bên mông cô phân tán sự chú ý, càng làm cho **** ***** co bóp dữ dội.
....
Bây giờ đã là 4h sáng rồi! Hàn Tử Mặc là trâu bò hay sao mà làm từ 6h tối tới bây giờ?! Chưa bao giờ cô thấy hận cái sự chịu đựng lâu dài này của mình, bây giờ cô chỉ muốn ngất đi thôi!
Hắn lại thúc mạnh mấy chục lần rồi phóng hết mầm móng của mình vào trong cô!
“ Bảo bối! Ngủ ngon.. ” ngủ? Cũng không yên với Hàn Tử Mặc, hắn cứ để nó ở trong cô mà không rút ra khiến cô dù mệt cũng phải mở miệng nói!
“ Anh.. Vậy sao tôi ngủ được? ” giọng cô khàn khàn.
“ Hoặc là thích nghi hoặc là tiếp tục làm việc ban nãy? ”
“ Hừ! ” Huyền Thiên Băng cam chịu nhắm mắt cố ngủ. Vì thế mà mỗi lần động nhẹ là người cô rung lên cả!
Hắn cho cô ngủ nhưng chớ trêu thây cô quá nhạy cảm?! Loay hoay mãi mà vẫn không thể ngủ được tới tận 5h sáng! Rồi cuối cùng ông trời cũng thương sót cho cô ngủ, hắn đợi cô ngủ rồi anh mới ôm chặt cô về phía hắn rồi cũng chìm vào giấc ngủ.