“ Nhưng.. Dylan đã tìm được người đàn ông này cho mình rồi. Không ngờ đến lại nhanh như vậy, trừ phi người này Dylan có quen! ” Huyền Thiên Băng ngẫm nghĩ liền nói ra, đúng lúc đó York cùng Dylan bước ra ngoài.
“ Quen cái gì thế? ” Dylan hỏi bừa, chủ yếu cho Huyền Thiên Băng biết rằng họ đã có mặt ở đây rồi.
Huyền Thiên Băng quay người về phía sau, đập vào mắt là hình ảnh hai người tay trong tay tiến về phía trước. Thật muốn hộc máu mà! “ Không có gì. ”
“ Đi thôi. ” Dylan kéo tay York đi, gọi Huyền Thiên Băng đi theo sau. Đáng nhẽ chuyến đi này không có York đâu nhưng ban nãy Dylan nhìn khuôn mặt York, anh không muốn rời đi tí nào nên Dylan mới phải bắt buộc nắm tay York kéo đi.
“... ” Huyền Thiên Băng đang định hỏi đi đâu nhưng nhìn hai người phía trên không có chút gì gọi là.. có sự hiện diện của cô! Cứ như người tàng hình hay không khí ấy!
Cứ thế bước đến nơi máy bay đỗ, Dylan cùng York lên trước còn Huyền Thiên Băng thì lên sau. Cho đến khi máy bay cất cánh, tất cả đều yên vị trên ghế của mình. Huyền Thiên Băng định hỏi lại thôi, cho họ một chút không gian riêng tư vậy.
[…] 3 tiếng sau.
Huyền Thiên Băng cảm thấy bản thân nhắm mắt thư giãn cũng đã rất lâu, cô liền mở mắt ra nhìn ngắm bầu trời cùng quang cảnh.
“ Đi Anh sao? ” Huyền Thiên Băng quay sang hỏi Dylan, Dylan liền gật đầu.
“ Anh quen người đàn ông trong bức ảnh? ” Huyền Thiên Băng cuối cùng cũng nói ra thắc mắc của cô. Nếu Dylan không quen mà lại tìm thấy trong một ngày thì cũng quá nhanh rồi!
“ Không hẳn là quen, nếu nói là quen thì gặp ông ấy được vài lần, nếu nói là không quen thì vô tình nhìn thấy trên ảnh được vài lần. ” Dylan trả lời rất khó hiểu, vậy là quen hay không quen chứ?
“ Biết thế chẳng hỏi thì hơn, anh trả lời cứ như không trả lời ấy. Đánh đố nhau à? ” Huyền Thiên Băng bóp trán, đột nhiên nghe xong câu trên lại cảm thấy nhức đầu thật!
Dylan nhìn bộ dáng uể oải của cô thì không nhịn được cười, khiến York ngồi bên chỉ biết câm nín. “ Ha, khi nào đến nơi, anh sẽ cho em biết tường tận mọi việc. ”
“ Cũng sắp đến rồi còn gì? Toàn lý do lý trấu không thôi! ” Huyền Thiên Băng giả vờ không vui, xụ mặt xuống.
“ Vậy nên! Khi nào đến rồi anh sẽ nói cho em nghe, thế nhé! ” Dylan trả lời nhanh gọn, muốn chấm dứt cuộc trò chuyện.
“... ” Huyền Thiên Băng thấy thế cũng không thèm nói đến nữa, dù sao máy bay cũng hạ cánh tới nơi rồi.
Sau khi xuống máy bay, lên xe di chuyển đến dinh thự của Vương Thất Anh thì Huyền Thiên Băng có chút ngơ ngẩn. Đến đây làm gì chứ? Chẳng lẽ ông ấy cũng là người của hoàng thất? Hay chỉ đơn giản là đến Anh nên Dylan muốn thăm người thân?
Dylan cùng York bước vào, Huyền Thiên Băng theo sau. Tất cả lính cùng các vị có chức quyền đều cúi chào Dylan. Vì ở đây chức vị-quyền lực là trên hết, mặc dù Dylan không phải người kế vị nhưng cũng là một hoàng tử. Việc được mọi người tôn trọng cũng không có gì lạ nhưng vẫn có một số người nhìn Dylan với ánh mắt ghê tởm vì họ kì thị anh. Chỉ vì anh thích York nên đã phải đối mặt với nhiều sự chỉ trích. Nhưng không sao cả, mọi việc cũng đã qua rồi. Nhờ có Dylan và York mà việc nam nam yêu đương đã được mọi người tiếp nhận nhiều hơn trước, không hề phản đối quá tiêu cực như trước nữa.
Dylan dẫn Huyền Thiên Băng đến một căn phòng đặc biệt dành cho khách.
“ Em cứ ở đây nghỉ ngơi trước đi, anh đi gặp phụ vương cùng mẫu phi có chút việc. ” Dylan nói với Huyền Thiên Băng, kêu Huyền Thiên Băng ở lại đây trước là vì anh có một số việc muốn hỏi cha của mình là Hoàng đế nơi đây. Riêng York thì Dylan không cấm cản được, York muốn đi thì đi thôi.
“ Được, đi đi. ” Huyền Thiên Băng trả lời rất nhanh, cô vừa dứt lời thì Dylan gật đầu rồi rời đi. Huyền Thiên Băng thấy tất cả đều đi hết rồi, căn phòng rộng lớn như này cô chẳng buồn xem. Cô bước vào phía trong vách thứ hai có một chiếc giường khá lớn, vừa nhìn là muốn nằm ngay! Quả nhiên, vừa nằm xuống liền thấy thoải mái hết cả người, có chút không muốn rời đi luôn..
Đột nhiên.. Cô lại nhớ đến tối hôm qua Quỷ Y bày tỏ với cô.. Ầy! Quên đi quên đi! Huyền Thiên Băng sao thế này? Bình thường cô rất dễ quên mà.. Chẳng nhớ việc gì quá vài phút.. Sao giờ lại nhớ dai vậy cơ chứ! Cái cần nhớ thì lại không nhớ! Cái không cần thì lại nhớ? Hầy!
“ Không nghĩ nữa! Đi ngủ! ” Huyền Thiên Băng chẳng thèm nghĩ bất kỳ cái gì nữa, cô nhắm mắt thả lỏng người.
Nằm được một hồi lâu thì Huyền Thiên Băng lại ngồi dậy, căn phòng này quả thật không có gì để xem.. Tuy nhiên bên ngoài lại làm cô thấy hứng thú hơn! Thế là Huyền Thiên Băng quyết định ra ngoài đi dạo, sẵn tiện làm quen với nơi này một chút.. Vì cô có linh cảm sẽ ở nơi này lâu dài.