Mục lục
BẢO BỐI CỦA TÔI LÀ EM
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[…] Trên lầu.



Huyền Thiên Băng nằm trên giường, bụng đau quằn quại. Con cũng đã sinh hai đứa rồi, sao vẫn cảm thấy đau như vậy chứ... Cô đã thảm thế này rồi mà hai cha con kia vẫn không tha, đáng ghét!



Nói đi cũng phải nói lại, hai người họ đúng là không có thân thiết với nhau.. Dù là cùng một dòng máu nhưng đùng một cái tự nhiên gặp mặt. Khó có thể tránh khỏi sự xa cách, không sao, Huyền Thiên Băng tin rằng, sợi dây huyết thống sẽ nối họ lại. Chỉ là vấn đề thời gian thôi.



[…] 20 phút sau.



* Cốc, cốc * Tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên đã được một hồi, Huyền Thiên Băng vẫn chui vào chăn trùm kín đầu.



Cuối cùng, cô cũng chẳng thể chịu được tiếng ồn ấy liền lớn giọng: “ Vào thì cứ vào đi, gõ mãi! ”



Bên ngoài nghe thấy liền vui mừng hết cỡ, mở cửa tiến vào.



“ Băng/Mamy... ” Hàn Tử Mặc lẫn Holly đồng thanh khẩn thiết.



“... ” Huyền Thiên Băng không đáp, cô tự nhủ bản thân phải im lặng.. Nếu mà dễ dãi khiến các người lên mặt thì tôi sẽ khó nhằn!



Không gian yên ắng, Hàn Tử Mặc cũng đã đoán được sẽ là như vầy rồi. Vẫn may là đã có chuẩn bị trước! Hắn nhìn Holly, hàm ý, đến lượt con trổ tài rồi kìa?!



Holly gật đầu, mặt đầy tự tin đến chui vào chiếc chăn. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé đập vào mắt Huyền Thiên Băng...



Kết quả đã rõ, cô liền lập tức ngồi dậy, kéo chiếc khăn ra. Bản thân thật chưa từng có tiền đồ với hai chữ ‘đáng yêu’.



Hàn Tử Mặc phì cười, vậy mà trước đây còn dám hùng hổ nói không phải ‘Huyền Thiên Băng’. Trước đây là Hàn Huyên Huyên, bây giờ vẫn không có sức kháng cự được với Holly. Huyền Thiên Băng chính là như vậy, mãi mãi cũng không thay đổi.



Cô ngồi trên chiếc giường thoải mái mà thấy bốn bề đều là tường sắt giam giữ, Holly cứ như đang dùng lời nói giam hãm cô vậy...



“ Được rồi, đừng nói nữa. ” Hắn cuối cùng cũng tự mình bước đến, đặt một bình nước nhỏ lên bàn. Tay đưa chiếc ly đã rót một ít nước ấm cho cô rồi nhìn sang Holly.



Cậu bé xòe bàn tay năm ngón nhỏ nhắn ra, bên trong lại là một vỉ thuốc nhỏ. Huyền Thiên Băng ngơ ngác nhìn, chưa kịp tiếp thu hết những gì vừa thấy.



“ Uống thuốc. ” Hàn Tử Mặc đinh ninh đưa chiếc ly cho cô cầm, vẫn là đợi một hồi mà vẫn không có hồi âm.



“ Mamy.. Uống thuốc nào, cơn đau sẽ bay bay..! Mất tiêu, sẽ không còn đau nữa! ” Holly cười híp mắt, bộ dáng bây giờ của cậu bé mới thật sự giống một đứa trẻ. Vô tư hồn nhiên, sẽ không phải là đứa trẻ gắng gượng trưởng thành theo hoàn cảnh. Đây có lẽ là điều cô cảm thấy có lỗi nhất với Holly.



“ Ừm. ” Huyền Thiên Băng cầm lấy ly nước, Hàn Tử Mặc lại bóc cho cô một viên. Viên thuốc nhìn cô cô nhìn nó... Một lúc lâu cũng không phản ứng lại.



“ Sao em không uống? ” Cô còn không mau uống thì viên thuốc sẽ bị ảnh hưởng bởi môi trường mất.



“... ” Huyền Thiên Băng lắc đầu, lúc này mới bắt đầu uống. Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là uống nhiều thuốc quá đâm ra nhìn thấy liền ngán thôi.



“ Trong bình là nước đường đỏ..! Do chính tay đứa trẻ này nấu cho em đấy! ” Hàn Tử Mặc đặt tay sau gáy, vờ nói.



Hiếm khi thấy Hàn Tử Mặc như vậy, Huyền Thiên Băng không ngại nói thêm vài câu: “ Vậy anh không nấu cho em à? ”



“ Anh không nấu thì sao nó nấu được... Chậc! ” Hàn Tử Mặc nói chưa hết thì bị Holly đá cho phát khiến hắn tặc lưỡi.



“ Đừng có coi thường tôi! ”



Hàn Tử Mặc nhìn cậu bé, thở dài vô lực: “ Biết rồi! ” Xong lại xách Holly ra ngoài như lúc đầu.



“ Sao chú lại ‘xách’ tôi nữa vậy..?! Không chịu đâu! ”



“ Ra ngoài cho mẹ con nghỉ ngơi! ” Hàn Tử Mặc đáp qua loa rồi ra ngoài đóng cửa.



Trên giường, Huyền Thiên Băng nở nụ cười hiếm hoi, lần này là thật sự hạnh phúc...



[…] 2 giờ sáng.



Trăng đêm nay vừa khuyết vừa sáng, chiếu cả một vùng trời, những ngôi sao len lỏi thắp sáng cho lãnh thổ của chính mình. Đôi khi một vài tia sáng nhỏ sẽ xuyên qua cửa kính mà chiếu vào căn phòng yên ấm.



Huyền Thiên Băng giật mình tỉnh giấc, trong giấc mơ ấy lại trái ngược với hiện thực, ánh trăng không đẹp như vậy, không sáng như thế. Chỉ có một màn đêm u tối, tiếng khóc của một đứa trẻ vang lên trong tâm trí cô. Như trách như móc, như oán như hận... Huyền Thiên Băng sợ lắm, cảnh tượng này không phải lần đầu mơ thấy, có lẽ là do Molly thật sự trách cô nên mới có giấc mơ lặp lại này... Là cô không bảo vệ tốt cô bé...



Trong lúc vô tình, mắt cô đã ngấn nước, từng giọt lệ lăn trên má. Nước mắt trong suốt lại như phát sáng dưới ánh trăng, nó làm nổi bật khuôn mặt cô.



Ngay lúc này, Hàn Tử Mặc vô ý bước vào, đã mơ hồ nhìn thấy được dáng vẻ lúc này của cô. Huyền Thiên Băng đẹp đến mê hồn, cô vừa lộ ra sự yếu đuối mang một chút đau thương của bản thân mình ngay lập tức tim hắn đau như cắt.



Đúng vậy, cô của lúc này rất xinh đẹp nhưng không phải là hình ảnh hắn muốn thấy. Đôi lúc hắn sẽ muốn cô yếu đuối một chút để có thể dựa dẫm hắn, chứ không hoàn toàn muốn cô suy sụp đến mức này. Đó là hắn không bảo vệ tốt cô, để cho cô phải chịu khổ... Nghĩ đến đây, hắn thật sự muốn giết bản thân mình. Cô gái của hắn từ khi nào có thể khóc trong thầm lặng mà không có hắn cận kề an ủi chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK