“ Trả lời ta. ” Helen hình như đã biết rõ câu trả lời rồi đấy..
“ Chậc, tôi dùng máu của mình để giải độc cho một người bạn. Tôi không biết tại sao lại làm được như vậy, nhưng mà máu của tôi có thể kiềm chế được độc của người ấy. Chỉ là chỉ có tác dụng với một người, những người khác đều không thể. ” Huyền Thiên Băng nói rõ ra sự việc cùng với những gì mà cô đã ngộ ra. Dĩ nhiên cô vẫn rất quan tâm việc tại sao Helen lại biết rõ như vậy?
“ Quả nhiên, nhìn tóc của con xem. ” Helen bóp trán, lộ vẻ ưu sầu..
“ Tóc tôi.. Thì như thế nào chứ? ” Huyền Thiên Băng hỏi cho có lệ, xong lại ngước nhìn mái tóc dài của cô.. Nó vẫn màu vàng nhạt mà..?
“ Không, nhìn từ ngọn tóc của con đấy... ”
Huyền Thiên Băng nghe Helen nói thì có chút mơ hồ, tóc của cô thì có vấn đề gì chứ? Bực bội quá, cô bức cả cọng tóc ra luôn.
“ Màu bạch kim..? Tóc tôi..? Màu trắng? Tóc tôi màu vàng mà..?! Chuyện gì thế này? ” Huyền Thiên Băng có chút mất bình tĩnh, đây là chuyện gì thế? Tóc cô tự biến đổi màu sắc? Rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra thế này? Hết Helen dùng từ kỳ lạ thì lại đến tóc cô tự biến đổi màu sắc..?
“ Con chỉ biết rằng mẹ mình tên Angela thôi đúng không? Con không biết họ của bà ấy đúng chứ? ”
Huyền Thiên Băng gật đầu, đúng thật, cô không hề biết. Chẳng lẽ việc này có liên quan gì đến mẹ mình? Mẹ cô không có màu tóc như vầy, vậy tại sao cô lại có chứ?
“ Thật ra, mẹ con mang họ Michael, đây cũng chính là gia tộc của mẹ con. Tuy nhiên ta không biết chút gì về gia tộc thần bí này. Có thể nói không một ai biết đến sự tốn tại của gia tộc này ngoại trừ những người trong tộc. Ta cũng không biết rốt cuộc họ có sức mạnh gì. Ta chỉ nghe mẹ con kể lại rằng, máu của người trong gia tộc có thể giải độc hoặc kiềm chế độc tố, nhưng chỉ sử dụng cho một người. Tất nhiên cái gì cũng phải có giá của nó, khi đã dùng máu của bản thân để giải độc cho người khác đồng nghĩa với việc hiến tế. Nghe có vẻ đáng sợ nhưng thật chất, người hiến tế sẽ bị thay đổi mày tóc, cũng có thể bị mù, hoặc nhiều loại hiến tế khác. Dĩ nhiên thay đổi màu tóc chính là thứ trao đổi nhẹ nhàng nhất. Cũng giống như khi chơi may rủi vậy, may thì chỉ đơn giản là bị đổi màu tóc, rủi thì bị mất thị giác thậm chí còn tệ hơn nữa. Con là trường hợp rất may mắn đấy.. Con gái à..! ” Helen nói một hồi, tuy là vậy nhưng vẫn rất lo lắng cho Huyền Thiên Băng, vì không ai biết trước cô có thể bị thêm gì ngoài đổi màu tóc.
“... ” Huyền Thiên Băng nghe xong, liền có thể tính là hiểu được đôi chút đi, gia tộc mẹ cô chính là một gia tộc bí ẩn. Cái cô sử dụng chính là năng lực của mỗi tộc nhân. Bây giờ cô chỉ còn cách tạm biệt mái tóc vàng của cô thôi chứ biết làm sao giờ? Đi nhuộm à? Ầy..!
“ Ta chưa từng muốn nói ra điều này nhưng.. ta hy vọng con có thể đổi tên và trả thành một con người hoàn toàn mới, buông bỏ tất cả quá khứ không vui và làm lại từ đầu. Ta có thể cho con tất cả, chỉ cần con vui vẻ là được. ” Helen trải lòng, biết được con gái mình chưa từng có phút giây nào yên ổn, luôn sống trong mệt mỏi và ưu sầu.. Ông mong muốn điều này sẽ kết thúc từ khi cô gặp ông.
“... ” Huyền Thiên Băng nghe Helen nói, người cha của cô đang hy vọng một điều từ cô. Bây giờ, cô còn lựa chọn nào khác sao? Trước đây cô không muốn bản thân vì một người đàn ông mà thay đổi chính mình. Nhưng bây giờ đã khác rồi, thay đổi chính mình không phải vì đàn ông mà là vì chính bản thân cô!
“ Tôi biết rồi. Tôi sẽ lấy tên là Alice. ” Huyền Thiên Băng lựa chọn cái tên này là vì đây chính là cái tên mà mẹ cô muốn đặt cho cô.
“ Ta sẽ cho con một thân phận, Vương của Vương Quốc Anh, con sẽ không chịu bất kỳ sự trói buộc nào của phát luật. Chỉ cần con vẫn ở Anh, quyền lực của con sẽ cao nhất. Không bao giờ thay đổi! ” Helen nói từng chữ một, đây có lẽ là việc duy nhất ông có thể làm cho con gái mình ngay bây giờ.
“ Được, tôi biết rồi.. Tôi muốn nghỉ ngơi, tạm biệt.. Ngủ ngon nhé. ” Huyền Thiên Băng vừa vui, lại không vui.. Vừa có một cái tên mới, vừa có một thân phận mới, sẽ không ai có thể biết được Ám Dạ là Alice, cũng không ai biết được, Huyền Thiên Băng là Alice!
Cô rời khỏi sân thượng, về căn phòng lúc trước. Dựa người vào khung cửa sổ, Huyền Thiên Băng nói một câu thấm đậm buồn..
“ Tạm biệt Huyền Thiên Băng, tạm biệt Hàn Tử Mặc... Tôi hy vọng sẽ không bao giờ gặp lại anh, càng hy vọng tôi sẽ quên tất cả về anh.. Như thế thật tốt biết mấy.. ”
[…] Thần Tử.
“ Thiên Băng, đến bây giờ tôi vẫn không muốn khóc.. Vì tôi không thể chấp nhận được sự ra đi của em.. Không ngờ đến, em lại hận tôi đến mức phá bỏ cả đứa bé em mang trong mình.. Tôi sẽ tìm thấy em, tôi chắc chắn sẽ tìm thấy em! ” Hàn Tử Mặc bất lực ngồi dưới nền đất lạnh lẽo, không một ai có thể ngờ đến, hắn vậy mà cũng có ngày hôm nay...