Mục lục
BẢO BỐI CỦA TÔI LÀ EM
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huyền Thiên Băng mơ màng, cảm thấy cả người chênh vênh, khó chịu còn có bị ù tai nhẹ do sự chênh lệch về áp suất, chắc chắn là cô lại ở trên máy bay. Tay cô chụp lấy tay Hàn Tử Mặc đang lần mò bên trong áo cô, siết chặt.



“ Hàn Tử Mặc, anh đang làm cái gì thế? ” Huyền Thiên Băng ngước mặt nhìn hắn, từ góc độ của Hàn Tử Mặc nhìn xuống, xương quai xanh cô hiện rõ, làn da trắng nõn...



“ Ha...ha..., anh... ” Hàn Tử Mặc vừa nói, Huyền Thiên Băng lại cúi đầu sau đó húc mạnh mẽ về phía sau, Hàn Tử Mặc lại nhanh tay hơn, để cô húc nhưng đặt tay lên đầu cô. Khiến tay và cằm hắn va chạm mạnh, đau điếng, Hàn Tử Mặc giận dỗi, tay trái đang trong áo bóp mạnh.



“ Anh! Quá đáng! ” Huyền Thiên Băng vừa ngượng vừa giận, hắn lại thấy cô phụng phịu thật dễ thương.



“ Được rồi, anh sai rồi. ” Hàn Tử Mặc mỉm cười chào thua, rõ ràng là cô không nghe hắn giải thích, phụng phịu một chút liền biến thành hắn sai.



“ Hôm nay anh biết điều thế? ” Huyền Thiên Băng có chút ngờ vực, sau đó tay bất giác sờ lên cổ, hình như... thiếu thiếu?



“ Hàn Tử Mặc, chiếc vòng cổ của em đâu? ” Huyền Thiên Băng cười không nổi, chiếc nhẫn đấy đúng là cô dự định đưa cho hắn nhưng ai cho hắn giở trò cướp bóc chứ?



Nhìn cô, sau đó cầm tay cô đặt lên một sợi dây, hắn cười vô tội.



“ Vật trong dây chuyền, đâu rồi? ” Thật sự là cười không nổi mà, Hàn Tử Mặc từ khi nào tinh quái như thế?



“ Không phải của anh sao? ”



Huyền Thiên Băng nhìn Hàn Tử Mặc cười, tay trái vuốt nhẫn ở tay phải định quăng đi, may hắn vừa kịp ngăn lại.



“ Vợ! Đeo cho anh đi... ” Hàn Tử Mặc liền đổi chủ đề, hắn nũng nịu khiến cô cũng phải bó tay. Cầm lấy nhẫn, tay Hàn Tử Mặc choàng qua eo, cô đeo nhẫn vào bàn tay hắn. Hắn không bỏ qua chút cơ hội nào, tranh thủ đan tay với cô.



Huyền Thiên Băng mới tỉnh dậy đã đấu võ mồm với Hàn Tử Mặc nên cũng có chút mệt, tựa người vào ngực săn chắc để hắn ôm.



“ Chúng ta đi đâu vậy? ”



“ Đi đón Holly, ngủ thêm đi. ” Hàn Tử Mặc hôn nhẹ lên trán cô, tay vuốt tóc nâng niu, trong lòng lâng lâng vui sướng.



[…] Núi Esimatino.



Khác với lần đầu tiên đến đây, không ai ra đón tiếp bởi vì... họ bận chăm cháu mất rồi! Hàn Tử Mặc ôm Huyền Thiên Băng từ máy bay xuống, động tác hết sức chậm rãi vì cô vẫn còn đang say giấc.



Vừa bước vào trong nhà, không khí thật ấm cúng, bà nội, ông nội Hàn đang chăm chú khen Holly đáng yêu, Helen ngồi lên mặt, bảo rằng ông đã chăm Holly từ nhỏ!



“ Ưm... ” Huyền Thiên Băng gục đầu sát vào ngực Hàn Tử Mặc, lại vì xung quanh ồn ào mà thức tỉnh. Cô ngước mặt lên, chớp chớp mắt lại tựa đầu vào tay Hàn Tử Mặc, mãi một lúc sau mới cảm nhận được có nhiều ánh mắt đang nhìn mình. Cô vội quan sát, nhìn thấy người lớn đều đặt mắt vào cô, tức thời không nhận ra đi...



Huyền Thiên Băng đánh ngực Hàn Tử Mặc bảo hắn đặt cô xuống, hắn lại mỉm cười: “ Đừng nháo. ” Sau đó tiến lại ghế, đặc biệt chỉnh tư thế để cô ngồi lên người hắn.



Huyền Thiên Băng ngượng đến đỏ mặt, đã vậy ông bà lại còn trêu chọc.



“ Bà nó xem hai đứa trẻ nó ân ái chưa kìa. Thật quá hợp đôi rồi còn gì! ” Ông nội Hàn cười cười, nhìn hai đứa trẻ ân ái cuối cùng cũng thành đôi.



Vừa quan tâm đến Huyền Thiên Băng một chút, Hàn Tử Mặc thì trực tiếp ngó lơ, sau đó lại chăm chăm chơi với Holly.



“ Ông, bà, con mới là cháu của mấy người mà? ”



“ Anh mà cháu tôi cái gì, vợ con cũng lo không xong, vô dụng! ” Bà nội Hàn rũ bỏ, lại tạo cơ hội cho Hàn Tử Mặc làm nũng Huyền Thiên Băng.



“ Thôi được rồi, bọn ta không đùa nữa, ngày hôm nay các con là muốn đến để chúng ta bàn chuyện kết hôn đúng không? ”



Huyền Thiên Băng nghe đến kết hôn liền nhìn sang Helen, thấy ông cũng đang nhìn cô, cô bất giác né tránh ánh mắt.



“ Lựa được ngày lành rồi tổ chức hôn lễ đi, ta không ý kiến. ” Helen uống một ngụm trà, câu nói thốt ra khiến Huyền Thiên Băng ngạc nhiên lẫn hạnh phúc. Hàn Tử Mặc thì như mở hội trong lòng, may là đã nhờ ông bà nội nói chuyện riêng với ‘bố’!



“ Nhìn cái gì mà nhìn, con đã hạnh phúc thế này rồi, ta còn có thể không đồng ý sao? Nhưng là, khi nào tên này động chạm đến con, nhà giam dưới tầng hầm luôn chào đón hắn. ” Helen đặt tách trà xuống, trước mặt thông gia nói thẳng, nhưng là, gia đình Hàn Tử Mặc lại rất mực đồng ý!



“ Yeah! Con đã thật sự có gia đình rồi! ” Holly cười vui vẻ, một gia đình, có bố, có mẹ, có ông bà.



“ Suỵt. ” Hàn Tử Mặc bất ngờ huýt, mọi người đều tập trung nhìn hắn, hóa ra là Huyền Thiên Băng đầu lắc lên lại rơi xuống, cô nàng là ngủ gật rồi.



“ Mamy thật xấu, không chơi với Holly! Daddy thật tệ, rõ ràng nói sẽ để mamy chơi với con! ” Holly phồng má, rõ ràng là cậu theo lời bố lấy lòng ông bà vì Hàn Tử Mặc hứa sẽ để Huyền Thiên Băng chơi với Holly.



“ Con đưa cô ấy lên phòng, mọi người dỗ nhóc này giúp con nhé! ” Hàn Tử Mặc ôm Huyền Thiên Băng rời đi, hắn nhờ gì bọn họ cũng không đồng ý nhưng nếu là chăm Holly thì không cần nhờ cũng sẽ giúp!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK