“ Phụ vương, mẫu phi. ” Dylan cúi người chào, chân trước, chân sau, khẽ cúi người. York cũng theo đó làm theo mà không nói gì.
“ Không cần lễ nghi rườm rà. Nào, Dylan, con lại đây với ta! ” Hoàng đế Devlin Smith Athelstan phất tay, gọi Dylan đến gần. Hoàng hậu Isaiarasi Smith Louie ngồi cạnh, cười khẽ.
“ Không được nói như thế, lễ nghi vẫn là lễ nghi. Tuyệt đối không thể thiếu! ” Hoàng hậu Isaiarasi nói, dù có cưng chiều như thế nào thì cũng không được dung túng như thế!
“ Được rồi, em nói gì cũng đúng cả! ” Hoàng đế Devlin cười trừ, luôn tuân thủ quy tắc lời của hoàng hậu luôn luôn đúng!
“ Cha, con cho người xem một tấm hình của một người. Sau đó con muốn hỏi người một số việc, có được không? ” Dylan mỉm cười hỏi.
Hoàng đế Devlin không chút ngần ngại mà trả lời: “ Được thôi. ”
Dylan đã nghe được câu trả lời như ý, liền lấy điện thoại ra đưa hình cho ông xem, cố gắng không để Hoàng hậu Isaiarasi nhìn thấy. Cũng may là tối hôm qua đã chụp lại, chứ không là bây giờ chẳng có cái mà đưa ra.
Hoàng đế Devlin nhìn xong liền thay đổi sắc mặt, cất giọng: “ Isaiarasi, em ra ngoài một lúc có được không? Anh có chuyện riêng muốn nói với Dylan. ”
“... Được. ” Hoàng hậu Isaiarasi nghe xong chỉ hơi bất ngờ, nhưng khi nhìn sắc mặt của Hoàng đế Devlin thì bà liền tao nhã đứng dậy để rời đi. Kéo cả York ra ngoài cùng.
“ Này! Người làm cái gì thế? ” York không vui bảo, bị kéo ngược về sau trong trạng thái bất ngờ như thế thì ai mà vui được chứ? York còn định nói là ‘ Bà thích thì đi một mình đi, lôi theo tôi làm gì cơ chứ? ’ Nhưng mới sực nhớ ra đây là mẹ vợ! Mẹ vợ đó! Không thể chọc a!
“ Chẳng lẽ ta rời đi mà người ngoài như cậu lại ở lại? Nào có cái lý đó! ” Hoàng hậu Isaiarasi cười bảo, hơn nữa bà đây cũng muốn trò chuyện với người đã bẻ cong con trai bà. Xem xem như thế nào!
Sau khi cả hai đều rời đi, một tình nguyện và một bị bắt ép. Hoàng đế Devlin yên lặng nãy giờ, bây giờ mới lên tiếng: “ Con có việc gì muốn hỏi ta? Dylan? ”
Dylan nhìn cha mình, đây vốn là câu anh chờ ông nói từ nãy đến giờ!
[…]
Huyền Thiên Băng từ đi dạo lòng vòng xong lại thành đi lạc mất rồi. Cô nãy giờ cứ mãi nghĩ một số việc, khiến cô cứ ngày càng đi sâu vào rừng mà không hay.
“ Chết thật! Rốt cuộc mình đang ở nơi nào đây? ” Huyền Thiên Băng bực bội mắng, cô không nghĩ đến đây lại là một cánh rừng thật! Có thể trước đây cô không nghĩ thế, bây giờ thì rành rành ra đó rồi, một cánh rừng thật dễ lạc luôn.
Huyền Thiên Băng cứ mò mẫm đi mãi, cuối cùng tưởng chừng đã tìm được lối ra thì cô phát hiện hình như mình đã đi đến cuối khu rừng luôn rồi.. Đi ra khỏi các bụi cây che khuất thì Huyền Thiên Băng mới thấy được khung cảnh ở đây thật sự rất đẹp nha! Không hề thua kém bất cứ dinh thự nào nhưng tại sao nó lại nằm khuất như thế? Từ ngoài nhìn vào chắc chắn không thấy. Hơn thế còn phải băng cả một khu rừng, nơi đây bộ cất giấu thứ gì à? Nhìn bề ngoài thì có vẻ đây không phải dinh thự hoang mà được sử dụng hằng ngày. Huyền Thiên Băng cứ đứng yên một chỗ không nhúc nhích, cuối cùng nghe thấy tiếng động từ phía trong mà lùi về phía sau cây.
“ Ban nãy tôi nghe có tiếng động lạ phát ra từ phía bên này! ” Một người đàn ông nói với một ngày phụ nữ.
“ Chắc chỉ là chim chóc thôi! Nơi đây làm sao lại có người vào được? ” Người phụ nữ xua tay bảo, người đàn ông nghe thấy liền cảm thấy có lý nên cũng chẳng thèm đi kiểm tra nữa. Cũng nhờ thế mà Huyền Thiên Băng thoát được một lần, cô không ngại đánh nhau, nhưng hai đứa bé trong bụng cô có thể ngại!
Theo quan sát của cô, thì nơi này không có quá nhiều người canh giữ nhưng bù lại họ trông có vẻ được tôi luyện rất nhiều. Đánh nhau với họ thì cũng có chút.. không được, vì cô không nắm chắc phần thắng. Bây giờ Huyền Thiên Băng chỉ còn cách len lén vào căn dinh thự kia vì cô cảm nhận được nơi đấy có rất ít người! Không quá ba người! Phía ngoài cũng chẳng đến 10 người. Nhưng an toàn là trên hết, cô thấy nơi đây không có nhiều chỗ để núp, bị phát hiện dễ như chơi!