Họ không đồng ý ngủ cùng nhau nên đã chia ra, mỗi ngày một người ngủ cạnh cô. Cứ vậy đều trôi qua trót lọt, ăn ăn ngủ ngủ, ở bên cạnh Hàn Tử Mặc, chăm sóc Holly. Một tháng này xem như không tệ.
“ Băng, chúng ta đi dạo thôi! ” Tiếng của Hàn Tử Mặc vọng ở dưới lầu, xen lẫn một chút tạp âm, rõ ràng nhất là tiếng xì xào của Holly.
Đi dạo? Đúng nhỉ, hình như cô có hẹn với ai đó là đi dạo mà?
“ Chờ một lúc, xuống ngay đây! ”
[…] Trung tâm thương mại M.
“ Holly, con có muốn mua gì không? ” Hàn Tử Mặc ân cần hỏi, đúng lúc vừa lướt qua một cửa hàng đồ chơi.
“ Không biết nữa, chỉ là tôi không chơi đồ chơi... ” Holly với cách xưng Holly gọi con của Hàn Tử Mặc đã hoàn toàn miễn dịch, cũng không bài xích nữa. Trong 10 mấy ngày nay, nếu nói không muốn ở cạnh Hàn Tử Mặc thì không phải. Thật sự là huyết thống vô cùng kỳ diệu, Holly cảm nhận được, bản thân ngày càng mở lòng với người cha vô trách nhiệm này...!
“ Thật không chơi đồ chơi? ” Hàn Tử Mặc hơi nghiêng mày, thầm hỏi cô.
Huyền Thiên Băng gật đầu, nói: “ Nó cổ quái hệt như anh. ”
“ Mamy, lại nói xấu con rồi! ”
“ Phải không? ” Huyền Thiên Băng nhếch mép cười cợt, không ngừng lại mà tiếp tục lướt đi.
“ Chờ con chứ..! ” Holly hí hoáy đuổi theo sau, Hàn Tử Mặc ở cuối chỉ lắc đầu lặng lẽ đi theo.
Cuối cùng, cả 3 người dạo muốn hết trung tâm thương mại mại mà tay vẫn trống không. Thẻ chưa từng quẹt, cũng chưa có món nào họ đặt vào mắt. Một hồi dai dẳng, Holly đề nghị ăn, Hàn Tử Mặc chọn một nhà hàng Beefsteak gần chỗ họ.
Huyền Thiên Băng cũng đồng ý, rồi nói: “ Hai người vào trong trước đi, em có chút việc. ”
“ Không được! ” Hàn Tử Mặc lập tức đáp, tiến lại gần nắm chặt tay cô.
“ Con cũng không chịu. ” Một tay còn lại của Huyền Thiên Băng cũng không dễ dàng gì, bị Holly siết chặt.
“ Thôi nào, con trai! Nghe lời một chút? Cả anh nữa, bỏ tay! ” Huyền Thiên Băng một mặt dịu dàng với Holly, một mặt hung hăng với Hàn Tử Mặc khiến hai cha con ngơ ngác. Thiếu điều vẫn là làm theo đi! Hai người kia ngậm ngùi vào bên trong, riêng cô ở phía sau cười khúc khích.
Huyền Thiên Băng xoay người, ngẫm một chút rồi rời đi. Cô bước đến một nơi bán đồng hồ, vào trong, tùy tiện lướt qua.
“ Xin chào, xin hỏi cô cần gì ạ? ” Một cô nhân viên lịch sự đưa tay chào hỏi.
Cần gì sao..? Đúng vậy, cô cần gì nhỉ? Ban nãy lướt qua nơi này, đột nhiên lại muốn mua gì đó?
“ Vậy, quý khách cần gì ạ? ”
“ Đồng hồ mẫu nam, cảm ơn. ” Huyền Thiên Băng tùy ý nói, cũng đã đến rồi, mua một cái cho Hàn Tử Mặc vậy!
Cô nhân viên nghe liền dẫn Huyền Thiên Băng sang một khu vực khác, đồng hồ trưng bày ở nơi này quả thực vô cùng sang trọng lại đẹp mắt.
Huyền Thiên Băng cũng dạo một vòng rồi dừng lại.
“ Vậy cô có cần xem nơi khác không? ” Cô nhân viên hỏi, vị khách này cũng thật kỳ lạ giới thiệu sản phẩm thì ngăn lại, tùy ý lướt đi không thèm quay đầu, nhưng vẫn là tôn trọng nhân viên là cô ấy.. Chứ người khác thì...
“ Không cần, tôi ở đây xem một chút. ”
Cô nhân viên nghe vậy chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, lặng lẽ đứng ở một bên.
Cũng không muốn hai tổ tông kia chờ lâu, Huyền Thiên Băng cũng chọn được một cái ưng ý.
“ Lấy cái này đi. ” Huyền Thiên Băng nhẹ nhàng buông lời, cô nhân viên khá bất ngờ, cô gái này mua mà không hỏi giá luôn sao? *Đồng hồ ở đây khá đặc biệt, vì vậy không để giá, thông thường khách đều sẽ hỏi sơ lược.
“ Vâng, cô thật tinh mắt, đồng hồ này là bản giới hạn toàn thế giới cũng chưa đến 20 chiếc! ”
Một cô gái bước đến, thoạt nhìn toát lên một khí chất quý phái. “ Tôi cũng muốn cái này! ”
... Nhìn quen quen...? Đúng thật là Huyền Thiên Băng nhìn quen, nhưng với cái trí nhớ tàn này của cô thì chắc chắn là không nhận ra rồi.
“ Nhưng mà.. Đồng hồ này chỉ còn một chiếc duy nhất.. Hai vị.. ” Cô nhân viên khó xử, tuy nhiên việc phụ nữ tranh giành này cô đã thấy nhiều, được lợi chung quy là chủ cửa hàng.
“ Tôi đồng ý trả gấp mười, tôi muốn chiếc... "
“ Cho cô ta. ” Huyền Thiên Băng mảy may nói, cô vốn không hề có ý giành giật.
“ Hả...? ” Cô nhân viên ngớ người, không phải bây giờ nên tranh cãi quyết liệt sao? Chuyện gì vậy...?
“ Tôi nói, cho cô ta, nghe không hiểu? ”
“ Cô.. thật sự cho tôi sao? ” Trang Khả Vy bất ngờ hỏi lại.
“ Còn không phải sao? Trò nâng giá này, gặp tôi, không có tác dụng. ” Huyền Thiên Băng nói, cái đồng hồ đó, không thích nhưng khó lắm mới nhìn trúng một cái. Bỏ đi, đúng là.. không tiếc!
“ Có, có ý gì chứ? ” Trang Khả Vy hơi hoảng loạn, tuy nhiên vẫn giữ nét hài hòa không gượng gạo.
“ Ý? Không tự hiểu được sao? ”
“... ”
“ Cô là chủ hoặc là con của chủ nơi này, đừng nói bản thân không biết. ”
“ Nói bừa! ”
“ Cái đồng hồ trên tay cô, tấm thẻ hội viên Vip, quan trọng... bên kia, phía góc bàn, là hình cô. ” Huyền Thiên Băng nói, cô gái này trông xinh như vậy mà không có não sao?