" Tôi nói lại một lần nữa, tôi không phải Huyền Thiên Băng mà anh đang nói, tên của tôi là Alice. " Alice chỉ biết trốn tránh, cô thật nhát gan có phải không? Chỉ là, cô vẫn chưa đủ cam đảm để nghe và tin tưởng hắn thêm một lần nữa. Quá khứ năm xưa đã để lại vết thương quá lớn trong lòng cô rồi, đối với những người khác đó chỉ là một việc nhỏ, có thể dễ dàng tha thứ. Nhưng cô thì lại khác, việc đấy không hề nhỏ, cho dù Hàn Tử Mặc có sai hay không thì người hắn chọn là Thanh Di. Hắn không chọn cô, mới dẫn đến cớ sự như hôm ấy, con thì không thể giữ. Alice đã phải uống thuốc liên tục trong 6 tháng mang thai! Đến mắt cũng bị ép thành màu đỏ vì đã dùng dược quá nhiều. Chưa kể đến cô đã làm đến như thế mà cũng chỉ giữ được một đứa, còn một đứa suốt năm năm ròng vẫn còn nằm trên giường điều trị kia kìa! Hỏi làm sao cô có thể nhẹ nhõm mà tha thứ cho hắn đây? Làm sao có thể?
" Huyền Thiên Băng, đừng để tôi phải lặp lại những gì vừa nói, tôi không có nhiều kiên nhẫn vậy đâu. Hôm nay em cứ nghỉ ngơi đi, chờ đến khi em thật sự bình tĩnh anh sẽ đến tìm em. Đừng hòng rời khỏi đây, em không thoát được đâu. " Hàn Tử Mặc nói xong liền đứng dậy, nhìn Huyền Thiên Băng một lúc lâu rồi mới chịu rời đi.
Trước khi đi cũng không quên nói với cô dây xích này không hạn chế hoạt động của cô quá nhiều. Chỉ cần là phạm vi trong căn phòng này thì Huyền Thiên Băng có thể tự do đi lại. Hơn hết căn phòng này cũng rất tiện nghi, như một căn hộ thu nhỏ vậy. Có chỗ ngủ, có máy giặt, có tủ lạnh, có chén bát muỗng đũa đủ thứ, phòng tắm hay gì tất cả đều rất đầy đủ. Nhìn trông khá ưng ý nhưng cái cô ghét nhất chính là chủ nơi này! Tên hỗn đãn Hàn Tử Mặc kia!
" Mẹ kiếp! Thật là đáng ghét mà! " Alice úp mặt vào đầu gối, người cô khép lại trông rất nhỏ bé đáng thương.
Alice không biết phải làm sao cho đúng nữa, cô nên làm gì đây? Vài ngày nữa hắn lại đến tìm cô thì lúc ấy phải nói gì? Trốn tránh mãi cũng không phải là cách, chỉ khiến Hàn Tử Mặc điên lên thôi. Tên đó mà điên thì chẳng biết hắn lại sẽ làm gì cô.. Cần phải nghĩ ra một phương án để tiện cả đôi đường, vừa để Hàn Tử Mặc tránh xa cô và vừa để cô trốn thoát khỏi nơi này một cách êm xuôi nhất!
" Điên tiết thật mà! Tự nhiên khi không lại bị hắn bắt! " Alice ngồi phắc dậy, bực bội nói.
" Hàn Tử Mặc đáng ghét khó ưa, vô liêm sỉ, khốn nạn, bắt tôi rồi giam chẳng khác gì tù nhân như vầy đây hả? " Alice nhìn thẳng lên cái camera kia thét lớn, dù gì cũng bị phát hiện rồi. Chửi cho hả giận!
Alice chửi cũng chửi rồi, rủa cũng rủa xong, đói chết mất.. Hôm qua đến giờ vẫn chưa ăn gì.. Thôi vậy, đi tắm trước.
Alice liền bước đến cái tủ màu xám kia, mở ra thì toàn là mấy bộ đồ theo kích thước của cô, cư nhiên lại không có đồ nhỏ? Tên khốn Hàn Tử Mặc! Chó má thật chứ! Alice liền lục tung khắp tủ lớn tủ nhỏ vẫn không thấy, mãi một lúc sau bên trong góc tủ mới có một cái bịch đen, mở ra thì toàn.. Đồ lót muôn màu muôn vẻ..!
Đang định rời đi thì Alice phát hiện phía dưới tủ còn có một cái thùng, liền mở ra xem thì đứng hình mất vài giây.. Băng vệ sinh..? Alice nhanh chóng đóng lại rồi vọt lẹ vào phòng tắm.
"... " Trên người cô bây giờ chỉ còn một sợi dây chuyền thôi, rất may mắn là sợi dây chuyền này có thể truyền tín hiệu đến tổng bộ. Dù không biết đây là nơi nào nhưng cô không tin rằng với thế lực của cô và trí thông minh của những người trong Đế Quốc lại không thể tìm thấy cô!
Alice liền nhất nút phát tín hiệu và giấu sợi dây chuyền vào một góc khác. Dĩ nhiên điều này khiến Alice hoàn toàn không chút lo sợ người của Hàn Tử Mặc phát hiện bởi vì, đồ của cô thì chỉ có đế quốc của cô mới phát hiện được thôi.
Alice không vội vã, từ từ chậm rãi hưởng thụ dòng nước ấm thấm vào da vào thịt của cô. Không biết là do nước hay nhiệt độ cơ thể mà Alice đang cảm thấy rất nóng, đáng tiếc cô không thể tắm được nước lạnh.
Alice mệt mỏi, giờ cô cũng chẳng thiết tha bất cứ điều gì. Cứ để cho mọi thứ lướt qua, rồi cuối cùng Alice vẫn về với gia đình, bạn bè, Holly và Molly thôi phải không? Làm ơn, ai đó hãy cho cô một câu trả lời thỏa đáng để không phải mong mỏi vô vọng như thế này đi..!